Mau Xuyên: Khách Vãng Lai

Chương 11: Tg1 Ma Đạo Giáo Chủ Muốn Giết Ta 11





“Bàng Uyên!”Tiếng nỉ non vang lên trong sân, Bàng Uyên giật mình tỉnh giấc, nàng ta vội vàng cầm lấy hai đại đao to lớn.

Trong phòng của nàng ta không hề bật đèn, nhưng với võ công của nàng ấy, đã có thể thoát mái nhìn bên trong căn phòng tối tăm.Thông qua kẽ cửa, nàng nhìn thấy một bóng hình màu đỏ đang ngồi ở sân, đó chẳng phải là Tôn Tuyền hay sao? Bàng Uyên vội vàng mở cửa, ném hai đại đao sang một bên, tung ta tung tăng đến bên cạnh Tôn Tuyền.

Nhưng càng đến gần nàng ta càng nhíu mày, trên người của Tôn Tuyền có mùi máu tươi, tỷ ấy bị thương?“Tôn Tuyền tỷ tỷ? Tỷ sao thế? Bị thương hả?”Cánh tay của Tôn Tuyền được Bàng Uyên nắm lấy lạnh ngắt giống như cục đá trong đêm giông.


Bàng Uyên hoảng sợ nhìn trên lưng của Tôn Tuyền có một vết kiếm dài đang chảy máu thậm chí vết thương còn tím tái, rõ ràng là có độc.‘Tỷ trúng độc rồi?”“Suỵt! Đây là Sinh Tử Thảo, sau này mỗi lần nấu cơm đều cho một ít vào thức ăn của hắn, đến khi 3 ngày mới thôi!”Bàng Uyên đôi mắt đỏ hoe, Tôn Tuyền tỷ rõ ràng yêu Diệp sư huynh rất nhiều, miệng luôn ghét bỏ huynh ấy, chọc huynh ấy tức điên.

Nhưng Bàng Uyên biết là không phải, những việc Tôn Tuyền tỷ làm, đều muốn tốt cho Diệp sư huynh mà thôi.“Đi ngủ đi, cho dù phòng của Diệp Lý có xảy ra tiếng động gì, thì cũng không được đi qua, biết không?”“Dạ...”Tôn Tuyền cởi áo khoác để bên ngoài, nếu để ý, trạng thái của cô rõ ràng không ổn.

Nội lực vô cùng thác loạn, đang bên cận kề tẩu hỏa nhập ma, thậm chí còn lâm vào trạng thái điên cuồng, có thời gian ở đó căn dặn Bàng Uyên, đã vô cùng áp chế.Trong phòng của Diệp Lý vẫn còn sáng đèn, hắn ta ngồi bên bàn, sắc mặt trầm tư suy nghĩ.

Đã nguyên một ngày Tôn Tuyền không xuất hiện, nàng ta lại âm mưu cái gì cơ chứ?Lúc này cánh cửa cót két mở ra, tiếng bước chân khe khẽ bước vào, Diệp Lý ngẩn người, từ độ nặng nhẹ của bước chân hẳn là của Tôn Tuyền, hắn bỗng nhiên thở dài một hơi.Nhưng hắn đột nhiên nhớ ra, tại sao mình lại có ý nghĩ lo lắng cho Tôn Tuyền kia chứ? Đúng là vô cùng dị hợm.

Hắn tức giận muốn đuổi người, nhưng Tôn Tuyền lúc này đã bước đến trước mặt hắn.“Diệp Lý! Diệp đại sư huynh a...”“Ngươi!”Diệp Lý chưa kịp nói hết, phía sau lưng đã đau xót, cả người đã bị ép trên giường, hắn ta sắc mặt đột biến, muốn giãy giụa thoát khỏi Tôn Tuyền.

Những lúc Tôn Tuyền bình thường thì không sao, lúc này Tôn Tuyền, đã sắp tẩu hỏa nhập ma đến nơi.“Buông ra...ưm!”Môi của Tôn Tuyền hạ xuống, chính xác đặt vào môi của Diệp Lý, hắn ta trợn tròn mắt quên mất cả giãy giụa.


Tôn Tuyền thấy hắn không phản ứng, liền bất mãn cắn mạnh môi của hắn, hơi thở của cô mang theo bá đạo quanh quẩn bên chóp mũi của Diệp lý.

Tôn Tuyền mạnh dạn đoạt lấy, công thành đoạt đất, thậm chí đùa giỡn với Diệp Lý.Chẳng mấy chốc Diệp Lý đã quân lính tan rã, hắn ta sắc mặt đỏ ửng, hơi thở hỗn loạn, y phục đã vô cùng xộc xêch.

Tôn Tuyền túm lấy một vạt áo của hắn, sau đó trói hai tay hắn lên đầu giường, trong nháy mắt ấy Diệp Lý đột nhiên tỉnh táo lại, hắn ta sắc mặt trắng bệch, muốn phản kháng.Tôn Tuyền sao có thể để hắn phản kháng cơ chứ, cô một tay bóp cằm của hắn, ngón tay thon dài khuấy đảo trong miệng hắn, lý trí vừa tìm lại giống như chiếc dây đàn bị đứt, không còn gì có thể kéo lại nữa.

Hắn vặn vẹo thân thể, hai mắt tuy không nhìn thấy nhưng thính giác của hắn lại vô cùng rõ ràng.[Cảnh báo nhiệm vụ từ JSS][Thiết Chế Viên rơi vào trạng thái cuồng loạn, không thể khống chế được hành động, tiến hành gây tê liệt sóng não.][Cảnh báo nhiệm vụ: 3 2 1 bắt đầu gây tê liệt sóng não!”[Gây tê liệt sóng não hoàn thành.][Cảnh báo nhiệm vụ: Mong Thiết Chế Viên kéo lại hướng quỹ đạo của thế giới song song.]Một ánh sáng lóe lên trong mắt của Tôn Tuyền, cô mất đi tri giác, sau đó đổ ầm xuống thân thể của Diệp Lý.

Diệp Lý giật mình, tay của hắn ta vẫn bị trói, y phục không hoàn chỉnh lộ ra tấm ngực cường tráng.

Gương mặt đỏ bừng vì động tình phai nhạt xuống, hắn cảm nhận thân hình của nữ nhân đang đè trên người mình, thần sắc vô cùng phức tạp.Vừa hận, vừa do dự, lại vừa không biết phải làm sao.


Hắn cả cuộc đời này đều phế không thể phế hơn được nữa.

là nàng đã dùng đao lớn, xé mở vết thương của hắn làm hắn đau đớn đầm đìa, gieo rắc nỗi hận trong hắn, nhưng hắn lại chẳng làm được gì.Hắn muốn tự tay đâm nàng, nhưng mà...liệu thực sự hắn có thể hạ thủ được sao?Hắn là người của Ngạo Tàng, nên cân nhắc tất cả mọi thứ vì Ngạo Tàng, tất cả những mối uy hiếp nào liên quan đến sơn trang, hắn đều phải tự tay dứt bỏ.

Tôn Tuyền, cũng không thể ngoại lệ.Chóp mũi quanh quẩn mùi máu tươi, hắn biết Tôn Tuyền đã bị thương, dùng tất cả sức lực của mình để thoát ra khỏi nút thắt.

Hắn lật người của Tôn Tuyền Xuống, một tay vuốt ve một sườn mặt của nàng, một chút nghi hoặc thoang thoảng, sườn mặt này sao lại có chút quen thuộc nhỉ?Nắm tay cầm dao găm khẽ run rẩy..