“Ta dạo gần đây, cứ ở bên cạnh ma giáo giáo chủ lại ngủ, rốt cuộc là tại sao chứ?”Diệp Lý lẩm lẩm, mỗi lần hắn thiếp đi đều ngày một tăng, rốt cuộc chuyện này có mờ ám gì chứ? Ma đầu kia đang âm mưu chuyện gì.“Êy chàng trai trẻ, cậu là Diệp Lý ấy hả?”“Ngươi là ai?”Bên tai vang lên giọng nói xa lạ, Diệp Lý cau mày.
Nơi ma giáo này, có người mà hắn chưa từng gặp qua hay sao?“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ta có bói cho ngươi một quẻ!”Diệp Lý gần như muốn cười, lại có người đoán mệnh cho hắn ư? Hắn như thế này chưa đủ thảm sao? Hắn cười cười, ngược lại muốn trêu đùa kẻ này một phen.Công Tôn Linh thấy vẻ mặt của hắn không tin, bèn ngồi xuống bên cạnh, từ trong tay áo mang ra một mai rùa nhỏ cùng với vài đồng tiền.
Hắn ta xóc nảy vài cái, sau nó thả ra.“Đôi mắt của ngươi, không phải ở ma giáo đã bị như vậy, mà là sau khi từ ma giáo vè Ngạo Tàng mới như vậy phải không? Hơn nữa...”Diệp lý kinh ngạc, chuyện này hắn vốn dĩ không nói với ai, người trên giang hồ cũng chỉ biết, hắn bị mù khi ở ma giáo.
Kẻ này chỉ dựa vào bói toán, mà có thể nhìn ra sao?“Vậy, ngươi nói xem, vận mệnh của ta thế nào?”“Mệnh của vốn dĩ chỉ một câu thôi, đó chính là ‘Qúy’!”“Xùy...thần côn!”Diệp Lý đứng dậy, hắn cầm lấy que chỉ đường, sau đó muốn đi khỏi.
Công Tôn Linh nhìn theo bóng lưng của hắn, lắc đầu cười khổ, biết bao người muốn cho Công Tôn Linh hắn đoán mệnh cho chứ.
Tên nhóc này đúng là không biết tốt xấu.“Công Tôn Linh!”Giọng nói tức giận của Ma Y vang lên sau lưng, Công Tôn Linh nhảy dựng lên, vẻ mặt chân chó vô cùng.
Hắn ta tự nhiên khoác lấy cánh tay của Ma Y, sau đó tung ta tung tăng.
Ma Y không làm gì được hắn, nên cũng chỉ mặc kệ.“Giáo chủ tìm ngươi?”“Y tìm ta làm gì?”“Sao ta biết được, hôm nay có người tìm đến ma giáo, nghe nói là người quen của giáo chủ, một người tên Bàng Uyên, một người tên Nhậm Tinh Hà.
Ngươi nhớ kỹ, đừng giở thói giang hồ!”“Được rồi, được rồi, ta biết rồi!” Công Tôn Linh thở dài, hận không thể bịt miệng của Ma Y lại, nhưng hắn không dám, ai bảo hắn đánh không lại Ma Y....“Giáo chủ!”Bên cạnh Tôn Tuyên, cô nhóc Bàng Uyên tò mò nhìn xung quanh đại điện rộng lớn, còn Nhậm Tinh Hà ngồi ở phía dưới, vô cùng quy củ mà gục đầu.“Ngươi tạm thời ở trong ma giáo đi, có chuyện gì cứ nhắc với bọn thuộc hạ, bọn chúng sẽ làm thay ngươi!”“Vâng...” Bàng Uyên bẽn lẽn đáp, sau đó thẹn thùng kéo tay áo của Tôn Tuyền, cô nghiêng đầu nhìn cô nhóc, chỉ thấy cô ta đỏ mặt, sau đó lắp bắp.“Tuyền tỷ, ta và Tinh Hà tính toán thành thân.
Tinh Hà là con trai của Nhậm thành chủ Vũ Triều, sau khi thành thân, muội sẽ tới đó!”“Đó không phải là chuyện tốt hay sao?”Cô nhóc khẩn trương nắm vạt áo của Tôn Tuyền, sau đó như lấy dũng khí rất nhiều.“Muội muốn tỷ đến dự làm trưởng bối của muội!”“Không sợ chính đạo phỉ nhổ sao?”“Không sợ!”Tôn Tuyền híp mắt cười, nhìn theo bóng lưng của Bàng Uyên và Nhậm Tinh Hà đến khi khuất sau đại điện.
Lúc này Dạ Qủy mới dám ngẩng đầu lên.
lúc nãy cho dù hắn quỳ dưới đại điện, cũng chẳng ai quan tâm hắn cả.“Tôn chủ, có tin từ Xà hộ pháp, bọn hắn bị chính đạo vây quanh rồi, nhưng mà cũng đã chiếm được sự thuần phục của 3 giáo phái tầm trung! Cuối cùng trong trận chiến ấy lại cùng con gái của Ngạo Tàng sơn chủ Ngạo Tàng Tuyết rơi xuống vực!”Tôn Tuyền cười cười, phất tay ra hiệu Dạ Qủy lui đi, đúng là bùn nhão không thể trét lên tường.
Bây giờ, thứ cô cần là chờ, chờ Xà Hạt và Thất Tâm Phong mang nỗi thù hằn của chính phái tấn công ma giáo.
Cho dù là hộ pháp của ma giáo, dưới một cái bug như Ngạo Tàng Tuyết, cũng rất khó thoát thân.“Giáo chủ! Ta thấy ngươi dạo này tao ngộ huyết quang tai ương, ngươi nên cẩn thận...”“Bậy bạ!”Ma y nhanh chóng ngắt lời của Công Tôn Linh, nhưng khi hắn ngước qua vẻ mặt nghiêm túc của Công Tôn Linh, trong lòng hắn lộp bộp một cái.“Phân đà bên Tây Vực thế nào rồi?”Tôn Tuyền cầm trúc thư, nghiền ngẫm mà hỏi, dạo này do phải truyền nội lực cho Diệp Lý mà cô vô cùng uể oải, thậm chí có thể ngủ gục bất cứ lúc nào.
độc của Độc Y khi đi lấy Sinh tử Thảo không có nội lực áp chế luôn hành hành trong cơ thể cô, khiến đầu óc cô quay cuồng.Tôn Tuyền ném trúc thư sang một bên, nhàm chán liếc nhìn Công Tôn Linh một cái, hắn giống như quả bóng bị xì hơi, trong nháy mắt ỉu xìu.“Bên Tây Vực đó, đã sắp xếp ổn thỏa, có thể di dời tổng bộ bất cứ lúc nào, nhưng mà...giáo chủ thực sự muốn rời đi Vũ Triều sao?”“Không có muốn hay không, chỉ là cảm thấy có chút mệt, không muốn tranh đấu nữa! Hơn nữa, hai lão già các ngươi tính toán thế nào, bản tôn còn không biết?”Tôn Tuyền cười rạng rỡ, từ trên bảo tọa đứng dậy, Ma y và Công Tôn Linh đi phía sau, âm thầm liếc nhau, sau đó chỉ có thể lắc đầu.“Xem ra lần này, giáo chủ thật là quyết tâm muốn trở về Tây Vực, nhưng tại sao lại chọn nơi đó chứ?” Ma y thở dài, liền có chút ưu sầu.“Cô bé Bàng Uyên đó, không đơn giản, chúng ta sau này, xem chừng sẽ dưới trướng nàng ta đấy!”“Hồ đồ!” Ma Y cau mày quát.“Tùy ý ngươi nghĩ thế nào...”.