“Nếu sư muội đây đã muốn biết, sư huynh đây cũng không tiện từ chối, sư huynh Ngạo Tàng Cát, nội môn đệ tử của Ngạo Tàng sơn trang!”“Thì ra là Ngạo Tàng Cát sư huynh, thất kính thất kính!”Tôn Tuyền một tay chắp sau lưng, bên môi vẫn nở nụ cười ngâm ngâm, khiến người ta không thể rời mắt được.
Không hiểu tại sao, Ngạo Tàng Cát có chút khiếp đảm khi nhìn thấy nụ cười này của Tôn Tuyền.
“Không biết sư muội đây có đồng ý đi theo sư huynh, thoát khỏi nơi dơ bẩn này, dù sao thì người nào đó cũng chẳng danh xứng với thực đâu!’Ngạo Tàng Cát cố ý lớn tiếng như muốn Diệp Lý nghe thấy.
Lúc này Diệp Lý ở trong phòng đã nghe hết tất cả, hắn nắm chặt nắm đấm nhưng lại bất lực buông lỏng.
Hắn sa sút dựa vào thành giường không có chút sức sống nào, cả người đều u ám gần đất xa trời.
“Thứ lỗi Cát sư huynh, sư muội đã được phân ở viện này thì sẽ mãi là người của Trúc Thanh Viện.
”Ngạo Tàng Cát sắc mặt trầm xuống, đây là lần đầu tiên có người dám cự tuyệt hắn, hắn đường đường là cháu của trang chủ, trước giờ ở trong sơn trang không hề kiêng nể một ai, muốn thứ gì được nấy, địa vị chỉ đứng sau Ngạo Tàng Tuyết, sao có thể nuốt nổi cơn tức này.
“Vậy là sư muội muốn uống rượu phạt rồi?”Hắn giơ tay lên, những đệ tử đi theo sau hắn đột nhiên xông lên bao vây lấy Tôn Tuyền.
Tôn Tuyền cười cười, nội lực trong lòng bàn tay lưu chuyển không ngừng, cô ẩn thân vào nơi này không có nghĩa là tính tình của cô bị mài mòn.
“Cát sư đệ, ngươi lại làm cái gì!”Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, vừa ấm vừa nhu, cho người ta cảm giác như tắm mình trong vại mật, bất cứ lúc nào cũng có thể hòa tan được.
Sau đó một thiếu nữ khoác áo choàng lông cáo chậm chậm đi đến, phía sau là một thanh niên tuấn tú, mày cao mắt phượng, khí chất cao cao tại thượng, người này chính là Quân Tĩnh, tam hoàng tử của Vũ Triều.
Kim đồng ngọc nữ, khiến người ta ghé mắt.
Ngạo Tàng Cát khi nghe thấy giọng của Ngạo Tàng Tuyết giống như chim cút vậy, đâu còn dáng vẻ ngạo mạn lúc nãy.
“Đâu có Tuyết tỷ, chỉ là vị sư muội này mới đến, không quen thuộc sơn trang chúng ta, sư đệ có lòng tốt mới giúp sư muội đi tham quan thôi!”“Vậy sao?”Giọng nói của Ngạo Tàng Tuyết vẫn kiều nhu như vậy, chẳng qua nàng ta ôn nhu liếc mắt lại đây, khi nhìn thấy dáng vẻ của Tôn Tuyền liền thật là kinh mỹ, nàng ta cười thầm, thảo nào Ngạo Tàng Cát muốn cưỡng bách vị sư muội này đi theo hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy sư tỷ!”Tôn Tuyền không dấu vết quét về phía sau, Bàng Uyên rụt cổ một cái, lập tức ba chân bốn cẳng chạy vào trong viện, cô nàng này vẫn là nhát gan như vậy.
Ngạo Tàng Tuyết cũng không so đo với Ngạo Tàng Cát, nàng ta sắc mặt ửng hồng vịn Quân Tĩnh ngồi xuống, Quân Tĩnh cũng ôn nhu mà sủng nàng, nơi đáy mắt cũng chỉ có một mình Ngạo Tàng Tuyết mà thôi.
Nị oai hồi lâu, cuối cùng Ngạo Tàng Tuyết mới nhớ về chính sự, nàng ta nhẹ nhàng ôn thanh tế ngữ đối với Tôn Tuyền nói.
“Vị sư muội này, ta muốn gặp đại sư huynh, có thể phiền muội đi vào, dẫn đại sư huynh ra được không?”So với Ngạo Tàng Cát huênh hoang thì Ngạo Tàng Tuyết cũng coi như thông minh hơn nhiều, nhìn ra Tôn Tuyền cũng không phải là một đệ tử bình thường.
“Không cần, đại sư huynh đã ra đây rồi!”Tôn Tuyền tránh sang một bên, Ngạo Tàng Tuyết khó hiểu nhìn Tôn Tuyền, nhưng khi nhìn về phía sau, thấy Diệp Lý được Bàng Uyên đẩy ra ngoài, tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt gầy gò nhưng nét phong hoa đó vẫn còn.
Ngạo Tàng Tuyết thoáng qua chút tiếc nuối, nhưng bên eo đã bị Quân Tĩnh ghì chặt lấy, trong chốc lát nàng ta đã quên béng mất mục đích là đến thăm vị đại sư huynh này, sắc mặt hàm xuân như thiếu nữ mà nhìn Quân Tĩnh.
Quân Tĩnh xuy cười một tiếng, sau đó ngước mắt khinh thường nhìn qua Diệp Lý.
Diệp Lý cho dù trúng độc, nhưng mà đã từng là một phương thiên kiêu, sao có thể không nghe thấy được âm thanh khinh thường kia chứ.
Hắn ta lòng như đao cắt, khóe môi phiếm chút cười khổ, bàn tay nắm trên trên thành xe lăn gỗ nắm thật chặt đến mức trắng bệch.
Người mà hắn từng đem lòng yêu thương, từng muốn làm tất cả vì nàng ấy, giờ lại chỉ có thể nhìn nàng ấy thân mật với kẻ khác mà không làm được gì, thậm chí ngay cả tư cách lên tiếng cũng không có.
Nàng giống như trân châu tỏa sáng dưới đáy biển, còn hắn chỉ là một đống bùn trét không lên tường mà thôi.
Bàn tay bấu thật chặt vào hành ghế, ngón tay cũng bị hắn niết đến chảy máu, nhưng những cảm giác này sao có thể che đi bi thương phát ra nơi đáy lòng của hắn.
Tôn Tuyền khoanh tay, dáng người như trúc, nhìn qua cục diện, nàng mãi mãi giống như người ngoài cuộc, lạnh nhạt nhìn tất cả sự việc đang diễn ra, chỉ là khi nhìn về phía Diệp Lý khóe môi có chút gợi lên.
Đau đi? Sau này ngươi sẽ đau càng nhiều Diệp Lý à, cho nên đừng làm cho cô thất vọng, thế giới cấp S, hẳn là sẽ chơi rất vui.
.