"Thầy nói bạn học Ninh sức khỏe không tốt, là bạn học chúng ta nên quan tâm cậu ấy nhiều hơn?"
Nam sinh kia nhìn Thẩm Yên Nhi đỏ hơn phân nửa khuôn mặt không nói lời nào.
Ninh Hiên ngẩng đầu chống lại ánh mắt Thẩm Yên Nhi, tựa như ngậm sóng nước vậy. Đó là một người đẹp.
"Đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn." Ninh Hiên nhếch môi cười cười với Thẩm Yên Nhi.
"Ta nghe nói ngươi bị bệnh, rất lo lắng cho ngươi." Thẩm Yên Nhi cúi đầu không nhìn thẳng vào mắt Ninh Hiên, tựa như có chút ngượng ngùng.
"Ồ? Bạn học Yên Nhi lo lắng cho tôi? "Ninh Hiên híp mắt nữ chủ này không phải định nuôi Bạch Trạch Nhiễm làm lốp dự phòng sao? Xem ra còn là một Hải Vương a, nữ nhân như vậy chỉ sợ cũng chỉ có nam chủ chưa từng gặp mặt kia mới có thể tiêu thụ đi.
Nghĩ như vậy, đột nhiên một trận gió thổi tới, chung quanh vang lên tiếng thét chói tai.
"Ba" một tiếng, trước mặt quỳ một người?
Ninh Hiên:?
"Cậu không sao chứ?"
- đi!
Ninh Hiên hảo tâm hỏi hắn, lại bị rống lên.
Ha, tính tình thiếu gia thật lớn.
"Nguyện ý quỳ thì quỳ đi." Dù sao nàng cũng không sợ tổn thọ.
"Bạn học cậu bị thương." Đang nghĩ đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nhu nhu, chỉ thấy Thẩm Yên Nhi chậm rãi đi về phía nam sinh kia, ngồi xổm xuống trước mặt hắn. Theo góc độ của Ninh Hiên, dưới ánh mặt trời khúc xạ, cả người cô tản ra ánh sáng của Thánh Mẫu.
Nam nhân ngẩng đầu, nhìn mặt Thẩm Yên Nhi hơi có chút ngẩn người.
Thẩm Yên Nhi dưới ánh mắt chăm chú của nam chủ mặt có chút đỏ lên, bất quá vẫn là chống ánh mắt của hắn đỡ hắn dậy, dùng tay áo lau bụi bặm trên người hắn.
[Hiên à, đây chính là nam chính Bạch Ti Mạt. ] Vì vậy,
Thật sự là nam chính sao? Nghĩ đến hành động của Thẩm Yên Nhi, Ninh Hiên cảm thấy trên đầu Bạch Kỳ Mạt có chút xanh.
Bất quá nàng mới mặc kệ chuyện nhàn rỗi của nam nữ chủ đâu? Cô chỉ muốn hầu hạ BOSS phản diện, ông lão nhân gia thoải mái.
Bạch Trạch Nhiễm, Ninh Hiên đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay đầu nhìn Bạch Trạch Nhiễm, lại ph.át hiện Bạch Trạch Nhiễm cũng đang nhìn cô, tựa như nam nữ chủ có cái gì ở trong lòng hắn không kíc.h nổi một chút gợn sóng.
May mắn thay, may mắn thay, không có nuôi dưỡng vô ích.
"Yo, đây không phải là em trai tốt của tôi sao? Thật trùng hợp. "Bạch Kỳ Mạt được Thẩm Yên Nhi dìu đi đến bên cạnh Bạch Trạch Nhiễm.
Động tác của Thẩm Yên Nhi cứng đờ, vui sướng nhàn nhạt từ đáy lòng trào ra. Cô vốn muốn ở trước mặt Ninh Hiên xoát hảo cảm, lại đánh bậy đánh bạ cứu bạch gia đại thiếu gia.
"Ta không biết ngươi." Bạch Trạch Nhiễm yên lặng quay đầu.
"Thật đúng là máu lạnh a, đệ đệ của ta. Nhiều năm như vậy cũng không muốn về nhà thăm sao? "
Ngươi sợ là nhận nhầm người, mẹ ta liền sinh cho ta một người."
Hiển nhiên Bạch Trạch Nhiễm cũng không muốn để ý tới hắn, "Đi thôi, thiếu gia. -
Thiếu gia? Bạch Kỳ Mạt cao giọng, "Ngươi để Bạch gia thiếu gia hảo hảo không làm, muốn đi làm một của người khác. -
Bạch Tích Mạt đối với Bạch Trạch Nhiễm là có địch ý, nếu không phải mẹ Bạch Trạch Nhiễm ở nhà bọn họ chen ngang một cước, nhà của hắn vẫn là tốt! Cho nên tất cả oán hận của hắn đối với mẹ Bạch Trạch Nhiễm đều chuyển dời đến trên người Bạch Trạch Nhiễm. Hắn chính là muốn Bạch Trạch Nhiễm không thoải mái!
"Chính là hạ tiện giống như mẹ con! Sinh ra đã là một cái mệnh hạ tiện! -
Bàn tay Bạch Trạch Nhiễm rủ xuống bên cạnh nắm chặt thành nắm đấm.
"Ba" một tiếng tát vang dội, trong nháy mắt toàn bộ sân thể dụ.c yên tĩnh như gà.