Bạch Trạch Nhiễm ngẩng đầu chỉ thấy Thẩm Yên Nhi kịch liệt giãy dụa, Bạch Kỳ Mạt không bắt được nàng dứt khoát ôm cả người nàng vào trong ng.ực, mặc cho nàng ph.át tiết.
" Yên nhi, buổi chiều là ai tìm em?" Bạch Kỳ Mạt thật cẩn thận hỏi, tuy rằng hắn ta và Thẩm Yên Nhi ở cùng một chỗ không lâu, nhưng hắn ta biết nàng chính là người muốn cùng hắn sống cả đời, lần đầu tiên gặp mặt hắn ta liền cảm giác được hắn cùng nàng ở sâu trong linh hồn phù hợp.
"Không ai tìm tôi, tôi chỉ đột nhiên thông suốt thôi. Tôi là nữ nhi nhà nghèo không xứng với thiếu gia Bạch gia như anh. "
Bạch Kỳ Mạt đứng dậy, Thẩm Yên Nhi nắm lấy tay hắn ta không cho hắn ta đi, "Anh đừng đi. "
Khóe miệng Bạch Trạch Nhiễm giật giật, Ninh Hiên quay đầu vỗ vỗ bả vai Bạch Trạch Nhiễm, "Cậu mau cảm ơn thiếu gia tôi một tiếng đi." Bằng không tiểu tử ngươi còn không biết sẽ bị Thẩm Yên Nhi gây họa như thế nào đây.
Nhất cử nhất động của đại thiếu gia Bạch gia này đều nằm trong kế hoạch của Thẩm Yên Nhi. Bị người ta lợi dụng còn hồn nhiên không biết, ngu xuẩn. Nghĩ đến kết cục vốn có của Bạch Trạch Nhiễm, Ninh Hiên lắc đầu, cũng là ngu xuẩn.
"Là ba tôi?"
"Không phải, ông ấy cũng chưa từng tìm tôi." Thẩm Yên Nhi lắc đầu.
" Vậy đó chính là mẹ tôi!" Bạch Túc Mạt nổi giận đùng đùng đứng dậy, "Tôi đi tìm bà ấy! "
"Đừng, mẹ anh cũng là vì tốt cho anh."
"Cái gì gọi là tốt cho tôi! Từ nhỏ đến lớn bà cái gì cũng phải quản, hiện tại ngay cả người ta thích bà ấy cũng phải quản. "Có lẽ trong lòng tức giận, Bạch Kỳ Mạt mạnh mẽ tránh tay Thẩm Yên Nhi ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
"Kỳ Mạt! Đừng đi!" Thẩm Yên Nhi ở phía sau lo lắng hô.
Chờ Bạch Kỳ Mạt đi qua góc đường b.iến mất không thấy, nước mắt trên mặt Thẩm Yên Nhi ngừng rơi. Chỉ thấy nàng chậm rãi đứng dậy vỗ vỗ bụi bặm trên người.
Diễn xuất này quá tuyệt với! Ninh Hiên thán phục.
Cũng không biết đêm qua Bạch gia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, ngày hôm sau Bạch Kỳ Mạt đỏ lên một mảng lớn, lúc nhìn thấy Thẩm Yên Nhi cúi đầu từ bên cạnh nàng đi thẳng tới.
"Hoa khôi Thẩm Yên Nhi và đại thiếu gia Bạch gia đây là chia tay." Tránh cho người ta nhìn thấy nghị luận.
"Không biết ngươi xem bạch gia đại thiếu gia kia vừa rồi cũng không nhìn nàng."
Thẩm Yên Nhi lộ vẻ không chịu nổi, cúi đầu che lấp, xem ra nàng đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Bạch Kỳ Mạt. Nhân lúc đi học thể dụ.c, ở cửa lớp hỏi Bạch Kỳ Mạt. "Anh đây là không cần em nữa?"
Bạch Kỳ Mạt nhìn khuôn mặt khóc lóc đáng thương của Thẩm Yên Nhi trong nháy mắt liền mềm nhũn, rốt cuộc không thể giả vờ được nữa, "Yên nhi, anh không phải là không cần em. Em đợi anh mấy năm được không! Chờ ba anh chậm rãi đem chuyện bạch gia giao cho anh, tốt nghiệp đại học chúng ta liền kết hôn."
Nghĩ rất xa, Ninh Hiên từ trong túi lấy ra một hạt dưa còn sót lại tối hôm qua.