Mau Xuyên Ký Chủ Là Người Không Thể Trêu Vào

Chương 76



Ninh Hiên Bình lui hạ nhân bên cạnh Ninh Ưu, chính mình cùng Thẩm Thanh Uyển ở lại trong điện chiếu cố. Nàng không được tạo ra chút cơ hội cho các tỷ tỷ nàng, nàng phải ở vị diện này đến năm hầu mã nguyệt a.

"Đại ca ta đi xem thuốc được chưa nhé?" Đại ca không có gì, tình tỷ muội là quan trọng nhất.

Trong tẩm điện chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Uyển và Ninh Ưu, nàng còn chưa ở một mình với một nam tử ở tẩm cung, mỗi lần Lạc Mưu Thương đến cung của nàng bất quá chỉ là làm cho người ngoài xem, lần lượt đều để cho nàng quỳ gối ngoài điện đọc nữ giới, thuận tiện cho hắn ngủ.

Nàng ở trong cung nương nương khác hoa bạc hỏi thăm, mỗi lần hoàng đế không phải để cho các nàng đọc nữ giới chính là gọi các nàng niệm luận ngữ.

MMP

Xứng đáng với điều đó.

Có lẽ chính là khuyết điểm thân thể mới tạo thành tâm lý b.iến thái của hắn.

Mỗi lần cô nghĩ như vậy, cô không đổ lỗi cho ngươi ta.

Thẩm Thanh Uyển vụng trộm giương mắt nhìn Ninh Ưu, nam nhân nhắm mắt lại lông dài lưu lại bóng ma trên mặt, làn da trắng nõn, môi bởi vì trúng độc mà có chút tái nhợt, làm cho nam nhân thêm vài phần khí thế bệnh nhược.

Dung mạo thật sự là cực phẩm.

Ngoại trừ Lạc Mưu Thương nàng còn chưa từng thấy qua nam tử dễ nhìn như vậy, bất quá Lạc Mưu Thương chính là một tỷ muội căn bản không tính là nam nhân gì.

Cô gái kia không dám ngẩng đầu lên, nhưng tầm mắt kia giống như lửa cháy trên mặt, quấy nhiễu đến phiền ý loạn.

"Rót cho ta một ly nước." Thật sự chịu không nổi tầm mắt nóng bỏng như thế, Ninh Ưu mở miệng.

"A, a được được." Thẩm Thanh Uyển luống cuống tay chân rót nước, đưa đến bên môi Ninh Ưu.

Môi nam nhân cực kỳ đẹp, Thẩm Thanh Uyển nhìn ra được thần thủ không biết từ lúc nào lại trúng một cánh đồ nếp ướt át.

"Ta uống xong rồi."

Đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ mở ra, đồ nặng ướt ma sát hai cái trên tay cô.

"Đúng, thực xin lỗi." Thẩm Thanh Uyển vội vàng thu hồi chén, xo.ay người che dấu bối rối nhưng cũng không nhìn thấy vành tai nam nhân hơi hồng.

"Đỡ ta nằm xuống đi." Ninh Ưu trong lòng ngượng ngùng tản đi, lại nhìn cô nương kia ngượng ngùng đến tay chân cũng không biết làm thế nào để ra bộ dáng chỉ cảm thấy có chút buồn cười, mấy ngày trước trộm nhìn hắn tắm rửa ngược lại to gan, hiện tại cho hắn uống nước mà thôi sao lại sợ.

"Ta có chút mệt mỏi."

"Tốt, tốt." Thẩm Thanh Uyển hận mình vô năng, mỹ nam bệnh nhược ở trước mắt mặc cho nàng muốn làm gì thì làm, nàng cũng không dám làm cái gì.

Thẩm Thanh Uyển đỡ Ninh Ưu chậm rãi nằm xuống, từ khi Ninh Ưu mười một mười hai tuổi đã không ngủ được cái gì an ổn, hắn cơ hồ dùng tính toán của mình ở vị trí này, mà hắn cũng ngồi cũng không an ổn.

Thẩm Thanh Uyển nhìn bộ dáng nhíu mày của nam nhân trong giấc ngủ, chỉ cảm thấy giống như bị một bàn tay nắm lấy trái tim, có chút không th.ở nổi, có chút đau lòng.

Cô ngồi bên giường nam nhân học bộ dáng mẫu thân khi còn bé, nhẹ nhàng v.uốt ve mi tâm nam nhân tựa như đang v.uốt ve một con mèo đang ngủ.

Từ từ xo.a dịu vết thâm trên lông mày nam nhân.