[Mau xuyên] Luận 1001 Cách Chết Của Nữ Phụ

Chương 94



Triều đình lập lại nền móng, nhờ sự trợ giúp của phía nhà ngoại Hoàng hậu và Nhu phi mà quyền lực càng được củng cố.


Hoàng hậu Âu Dương Hoàn vào lần gặp mặt đầu tiên dù tỏ rõ ra là không thích Tiếu Mạn Sinh nhưng có Tần Minh Tu ở đó, nàng phải tận lực bày ra bộ mặt tỷ muội hòa ái. Tiếu Mạn Sinh không biết Tần Minh Tu có ý gì, nhưng mà có vẻ hắn đang cố gắng kéo thêm thù hận cho cô.


Suy nghĩ mấy ngày trời, cô vẫn không hiểu được tại sao bỗng dưng hắn lại làm ra những hành động như vậy. Chẳng lẽ là giống như những người xuyên không mà cô gặp mấy ngày nay? Những người đó đều có một đặc điểm, họ xuyên đến bất cứ thế giới nào cũng đều có một nhiệm vụ riêng. Một con đường được vạch ra chờ họ đi lên, chứ không giống với Tiếu Mạn Sinh mơ hồ với mọi thứ. Có lẽ nhiệm vụ của Tần Minh Tu cũng gần giống như Hạ Lan Thư Trúc, đều muốn lấy mạng của cô?


Nhưng cô ngay lập tức phủ nhận suy đoán này. Tần Minh Tu muốn giết cô, với quyền lực hiện tại, chỉ cần búng tay là đầu cô rơi khỏi cổ, cần gì phải làm nhiều việc như thế. Việc hắn làm càng giống như đang ép cô tới giới hạn nào đó hơn.


Chẳng lẽ hắn muốn cô xiên hắn thật?


Tiếu Mạn Sinh nghĩ một lúc, sau đó lắc đầu. Cô không phải người thích để tay mình vấy máu. Hơn cả, nếu hắn đã muốn để cô sống, chắc hẳn muốn cô lấy đi một thứ. Ví dụ như, ngai vị mà hắn đang ngồi?


Tiếu Mạn Sinh một tay chống cằm, một tay vuốt ve lá thư trong tay.


Cứ cho là cô tự suy diên nhiều đi. Nhưng mà, tất cả các thế giới, Tần Minh Tu nổi bật bao nhiêu, mạnh mẽ nhường nào, cô cũng không kém phần. Chẳng qua ngay từ đầu con đường của hai người đã khác nhau.


Hắn là người muốn đi con đường thống trị, cô lại chọn một cuộc sống bình yên. Tang thi vương và dị năng giả tinh thần lực cấp cao. Tướng quân mang gen hoàn mĩ và học sinh có tinh thần lực vượt xa nhân loại. Thế giới thứ ba, dù cho không rõ ràng nhưng Tần Minh Tu là Hoa Thần, một ma thần độ kiếp. Còn cô... Là người giết nam chính. Vậy cũng xem như miễn cưỡng đứng chung hàng với nhau.


Mà hiện tại, ở thế giới này, Tần Minh Tu là tân hoàng đế địa vị chưa vững chắc. Cô, người mang thân phận Vương Thúy Vân, kẻ đã nắm chắc trong tay những mối quan hệ kết nối với quan lại trong triều, ngay cả nhà mẹ đẻ là Vương gia cũng không thể điều khiển được cô nữa.


Lấy Vương gia làm hậu thuẫn, Vương viên ngoại có tín vật của tiên hoàng để che mắt thiên hạ. Mà tài lực, chẳng phải còn Hạ Lan Thư Trúc hay sao? Nếu như mạng cô vẫn ở đây, Hạ Lan Thư Trúc đảm bảo sẽ trợ lực cho cô. Sau khi hạ bệ Tần Minh Tu, Tiếu Mạn Sinh không biết mình còn sống hay không.


Cô biết rằng thời đại này vẫn còn cái tư tưởng trọng nam khinh nữ, nữ tử sẽ không thể xưng đế. Vậy nhưng cô cũng chẳng hiếm lạ ngai vị này. Cô chỉ cần hạ bệ Tần Minh Tu, sau đó người ngồi lên vị trí này là Lục Hải Sinh, phu quân Hạ Lan Thư Trúc hay là Từ Hải, sư đệ Lục Hải Sinh cũng không quan trọng.


Giải quyết xong được Tần Minh Tu, cô có thể thoải mái tận hưởng cuộc sống sau khi hắn chết đi rồi.


Không biết Tần Minh Tu đã thay đổi đến mức nào. Tiếu Mạn Sinh chỉ biết, hắn thành công một việc duy nhất là khẳng định thêm ý nghĩ, hắn chết đi cuộc sống của cô sẽ càng thanh bình hơn.


- Nương nương. Nương nương? Người đang suy nghĩ gì mà nhập tâm vậy?


Tiếu Mạn Sinh bị kéo ra khỏi thế giới riêng của mình, ngơ ngác ngẩng đầu. Lúc này cô mới nhớ ra tỳ nữ Như Ý vẫn đang đứng cạnh. Thời gian cô suy nghĩ rất dài, thảo nào cô gái này mất kiên nhẫn.


- Không sao đâu. Ta chỉ đang nghĩ nếu như vật nuôi muốn thoát khỏi sự quản thúc của chủ nhân nó thì nên làm gì. Chẳng lẽ phải chờ chủ nhân của nó đến khi nó chết đi hay không còn hứng thú với nó nữa mới có thể thoát khỏi lồng giam?


Như Ý không hoàn toàn hiểu ý trong câu nói của Tiếu Mạn Sinh. Nàng ta không phải người sinh ra trong cung, ít khi tiếp xúc với mấy cuộc nói chuyện quanh co như vậy, cuộc sống đơn thuần khiến nàng chẳng phải suy nghĩ nhiều. Nhưng nghe Nhu phi nói có vẻ như người định mua một con thú nuôi, Như Ý cẩn thận đáp lời:


- Nếu như người muốn nuôi thú cưng, có thể tìm một người huấn luyện thú quản thúc nó. Như vậy sẽ không cần lồng nuôi nhốt nữa.


Tiếu Mạn Sinh cười nhạt:


- Người huấn luyện thú sao? Đúng là một lựa chọn tốt nhỉ.


Huấn luyện nó, để nó không nghĩ đến chuyện rời đi, chỉ răm rắp nghe theo lời chủ nhân. Nhưng mà, một người chỉ muốn nuôi nhốt, chứ chưa từng nghĩ đến việc sẽ huấn luyện nó trở nên ngoan ngoãn. Vậy thì nó sẽ mang nỗi oán hận với người đã nhốt nó đấy.


- Cách tốt nhất để trốn thoát khỏi lồng giam, không phải là cắn chết người nhốt nó lại là được sao?