Mau Xuyên: Nam Thần Nhà Bên Không Bình Thường!

Chương 35: Thúc thúc là tên cầm thú.



Hệ thống:[ Tôi có nhìn thấy lờ mờ sợi tơ hồng của Tiêu Tiên Ngữ cùng Tần Khiển đan chéo vào nhau. ]

"Tức là hai người họ có duyên á?"

[ Đúng vậy, vậy nên cô không cần phải làm gì đâu, cứ để im cho vận mệnh sắp xếp là được.]

Bạch Hoài gật gật đầu, trong lòng vui mừng cho bạn mình. Tiêu Tiên Ngữ chơi cùng với cô đã vượt khỏi kịch bản rồi, tương lai của cô ấy thay đổi theo hướng tích cực thì còn gì bằng nữa.

Cô ngó ngang ngó dọc, tính đi tìm Nhiếp Vân Tranh thì....

" Tiểu thư xinh đẹp của tôi, không biết cô có vinh hạnh nhảy cùng tôi một điệu chứ?" Tần Siêu xuất hiện trước mắt Bạch Hoài, một tay chắp ra sau lưng, hơi cúi người, một tay chìa ra trước mặt cô.

Bạch Hoài sững lại bất ngờ, nửa tháng nay không thèm để ý tới hắn, tưởng là hắn từ bỏ việc lợi dụng cô rồi chứ, hoặc là thay đổi chiến lược. Chẳng lẽ hắn tin chắc rằng Bạch Hoài cô thích hắn.

Hệ thống: Tự tin lên em, bỏ chữ chẳng lẽ với chữ sao đi.

Bạch Hoài:"...." O-K....

Tần Siêu tự đắc chờ Bạch Hoài đồng ý cùng hắn khiêu vũ, 1 giây, 2 giây, 3 giây, chục giây sau Bạch Hoài vẫn đứng im, do dự nhìn hắn. Nụ cười trên môi Tần Siêu tắt ngúm.

Hắn nhướng mày, ánh mắt nhìn Bạch Hoài đầy uy hiếp. Dường như Bạch Hoài không đồng ý hắn sẽ khiến cô hối hận vì lựa chọn này vậy.

Bạch Hoài:" SOS, hệ thống, mau nhìn đi, hắn trừng tôi kìa!"



Hệ thống:[....] Không phải cô cố ý khiến hắn mất mặt sao, giả vờ yếu đuối cái quỷ gì? ¯⁠\⁠_⁠ಠ⁠_⁠ಠ⁠_⁠/⁠¯

Tần Siêu dần đứng thẳng lên, nhưng tay vẫn duy trì tư thế đưa ra như cũ, lẳng lặng nhìn Bạch Hoài, không khí vui vẻ của bữa tiệc bỗng chốc chùn xuống, nặng nề cực kỳ. Các vị quan khách cũng im lặng, tập trung về phía giữa sảnh nới Bạch Hoài cùng Tần Siêu đang đứng.

Bạch Hoài đứng im, hai tay buông thõng, nhìn thẳng vào đôi mắt của Tần Siêu, môi kéo lên một nụ cười khẽ:" Xin lỗi nhé. Tôi muốn nhảy cùng với người khác mất rồi."

Vừa dứt lời, sắc mặt Tần Siêu tái mét, vặn vẹo dữ tợn, Bạch Hoài trông thấy cũng hoảng hốt lùi lại một bước, trong lòng tuy sợ hãi nhưng cũng cực kỳ kích động.

Tức đến nổi điên đi. Nguyên chủ không bảo trả thù Tần Siêu, nhưng cô thấy hắn cực kỳ chướng mắt!

Không ngược chết hắn cô không mang họ Bạch!

Tay Tần Siêu nắm chặt lại thành đấm, nỗ lực ghì nén sự phẫn nộ hận không thể giết chết Bạch Hoài.

Con điếm này dám làm bẽ mặt hắn trước đám đông?!

Hắn miễn cưỡng nặn ra một nụ cười:" Vậy à, không sao. Không biết người may mắn được tiểu thư chọn là ai vậy nhỉ."

Rốt cuộc là tên nào hẫng tay trên của hắn, khốn nạn! Hắn mà biết được, hắn sẽ khiến tên đó sống không bằng chết.

Tần Siêu là một người sĩ diện, cực kỳ sĩ diện, bất kể ai cố ý hay vô tình làm bẽ mặt hắn, hắn đều sẽ ghim thù trong lòng. Người có quyền thế thấp hơn hắn, hắn sẽ âm thầm thu mua cổ phiếu, ăn cắp bí mật công ty đánh cho người ta phá sản. Người có chức có quyền hơn hắn, hắn sẽ dùng mưu hèn kế bẩn để trả thù.

Tên này, nhỏ nhen đến bất ngờ.

Trong lúc Bạch Hoài ngập ngừng không biết nên chọn bừa một cái tên để nói ra không, thì một giọng nói trầm thấp vang lên phá tan không khí căng thẳng ngột ngạt ấy.



"Sao không chờ chú mà chạy ra đây trước vậy?"

Nhiếp Vân Tranh tiến đến, ôm lấy vòng eo thon thả của Bạch Hoài, lòng bàn tay to, ấm áp bao phủ lấy một bên eo cô, chẳng biết chọc vào chỗ nào mà đột nhiên Bạch Hoài rùng mình một cái, tay chân bủn rủn.

Eo của em ấy chỉ ôm một vòng là hết, quá nhỏ.

Tần Siêu nhìn người đàn ông cao lớn bước đến, tất nhiên thân là nam chính ngôn tình, tổng tài bá đạo, Tần Siêu luôn có một chiều cao lý tưởng như các vị tổng tài truyện khác. Cao 1m83, đẹp trai nhà giàu, bá đạo. Nhưng xui rủi thế nào Nhiếp Vân Tranh lại cao hơn hắn hẳn 12cm, hơn nửa cái đầu. Nếu muốn nhìn thẳng vào mắt Nhiếp Vân Tranh thì Tần Siêu phải ngước cổ lên mà nhìn, điều này khiến hắn ta vô cùng khó chịu.

Chảnh cái gì chứ, còn không phải là cao hơn hắn ta một chút sao.

Tần Siêu lúc này mới cụp đuôi thành thật làm người. Thế lực Nhiếp gia, hắn chọc không nổi.

Trong lòng hận muốn chết đấy, nhưng Tần Siêu đành phải mỉm cười lấy lòng Nhiếp Vân Tranh:" À, thì ra là Nhiếp tổng."

Nhiếp Vân Tranh nhướng mày:" Sao? Chú có ý kiến?"

Tần Siêu tim hụt một nhịp, rối rít lắc đầu như trống bỏi:" Không có không có, Bạch tiểu thư cùng Nhiếp tổng chính là công tử xứng giai nhân, tôi nào dám phá đám."

Nhiếp Vân Tranh hài lòng gật đầu, rồi không nói gì nữa, dắt Bạch Hoài đi đến chính giữa sảnh, nhạc lại một lần nữa du dương cất tiếng, từng phím đàn bay nhảy tạo thành một bản giao hưởng lãng mạn đến say lòng.

Bạch Hoài thất thần đung đưa thân thể theo từng nhịp mà Nhiếp Vân Tranh dẫn dắt, nâng tay cao, ngả người, xoay vòng, bước qua trái, bước qua phải.

Từng bước đi đều là Nhiếp Vân Tranh nâng eo nhẹ nhàng dẫn lối, hơi thở ấm áp, nóng rực phả ngay trước mặt, coi thậm chí có thể ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng, mùi hương quyến rũ kia không ngừng quấn lấy khứu giác Bạch Hoài, dụ dỗ cô sa đoạ.