Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung

Chương 112: Boss là gian thần (14)



Editor: Bạch Diệp Thảo

[Được, tôi bồi cô.] Hệ thống khẽ cắn môi đáp.

Trong biệt viện, Lôi Thiên thấy Bắc Vũ Đường vội vàng rời đi, chợt phát hiện không thấy lmn và Tiểu Đồng, cứ cảm thấy chỗ nào sai sai.

Chờ đến khi hắn vào biệt viện mà Bắc Vũ Đường ở, phát hiện lá thư kia, trong lòng kinh hãi.

Hắn vội cầm bức thư đi tìm Tả Thần.

"Tả đại nhân có ở đây không?"

Mặc Trúc hồ nghi nhìn hắn, "Có chuyện gì sao?"

"Ta tìm ngài ấy có việc gấp."

Mặc Trúc chậm rì rì nói: "Tả đại nhân ở trong cung, ngươi có việc gì, chờ chạng vạng lại đến."

Hắn vừa nói xong, Lôi Thiên đã vội chạy đi tìm Tần quản gia.

"Có chuyện gì sao?" Tần quản gia thấy hắn hoảng loạn thì hỏi.

"Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng bị bắt cóc, Đường tỷ một mình đi cứu chúng nó rồi."

"Có phải ngươi nhớ nhầm không? Nửa nén hương trước ta còn thấy họ."

Chuyện này không phải chuyện nhỏ, không thể đùa được.

"Ta có bức thư ở đây." Lôi Thiên tìm bức thư trong ngực, lại không lấy ra được gì.

"Rõ ràng ta để bức thư ở đây, sao đã biến mất rồi."

Lôi Thiên tìm nửa ngày cũng không tìm được bức thư kia.

Tần quản gia chỉ nghĩ hắn nghĩ nhiều, trấn an, "Ngươi đừng lo, có lẽ Bắc cô nương dẫn Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng đi dạo phố, lát họ sẽ trở lại."

Lôi Thiên vội vàng giải thích, "Không phải, bọn họ thật sự bị bắt cóc."

Đúng lúc này, một hạ nhân tiến lại.

"Tần quản gia, ngựa trong chuồng nổi điên, giẫm một người bị thương. Sợ là không qua được."

"Cái gì?!" Tần quản gia lập tức rời đi theo người kia.

Lôi Thiên vội ngăn lại, "Tần quản gia, Đường tỷ......"

Hắn còn chưa nói xong, Tần quản gia đã ngắt: "Đợi chút nữa họ sẽ trở lại, ngươi đừng gấp quá. Ta còn có việc, đi trước."

Nói xong thì đi theo người kia.

Lôi Thiên gấp đến dậm chân, nghĩ đến Tả Thần, vội rời khỏi Tả phủ, đi về phía hoàng cung.

Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường vội vàng đi đến một miếu Thành Hoàng bỏ hoang ngoài ngoại ô.

Bắc Vũ Đường đẩy cánh cửa đầy tro bụi, thấy được Lý Mộng Mộng đang đứng trong phòng cười tươi nhìn mình, bên cạnh ả là Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng đã ngã vào một bên.

"Ngươi đã đến rồi." Lý Mộng Mộng mỉm cười nhìn nàng.

Bắc Vũ Đường rời mắt khỏi hai người Tiểu Mạch Nhi, nhìn về phía ả.

"Ta tới, ngươi có thể thả họ ra."

Bắc Vũ Đường rõ ràng, mục tiêu của ả là mình.

Lý Mộng Mộng mỉm cười: "Ngươi giữ chữ tín đấy, không dẫn theo ai. Nhưng mà, dù ngươi có dẫn theo cũng vô dụng, chỉ tổ thêm mấy vong hồn mà thôi."

"Đừng nói nhảm nữa, thả chúng ra."

Lý Mộng Mộng cười ha hả, "Thả, tất nhiên sẽ thả, nhưng ngươi cần phải dùng đồ tới đổi."

"Ngươi muốn cái gì?" Bắc Vũ Đường lãnh đạm nhìn chằm chằm ả.

"Ta muốn...... Đồ vật quý trọng nhất trên người ngươi." Lý Mộng Mộng nói, ánh mắt chắc chắn nhìn nàng, phảng phất như đã nhìn thấu tất cả.

"Được."

"Haha, không ngờ ngươi dứt khoát như vậy. Giao cho ta, ta thả hai thằng nhãi này."

"Ngươi thả họ trước, ta tất nhiên sẽ cho ngươi. Ta đã ở đây, chẳng lẽ ngươi còn sợ ta bỏ trốn sao?"

"Ngươi nói cũng đúng, nếu ngươi dám trốn, ta có thể bắt chúng một lần, cũng có thể bắt lần hai. Ở thế giới vị diện này, không có nơi nào ta không thể đi, cũng không có người nào ta không giết được, kể cả ngươi." Lý Mộng Mộng mỉm cười nhìn nàng, sát khí sắc bén bắn ra.

"Một khi đã vậy, thả họ đi."

Nụ cười của Lý Mộng Mộng tắt đi, "Nhưng mà, ta cố tình không muốn."

"Vậy chúng ta chẳng còn gì để nói."

Lý Mộng Mộng lại cười ha hả, "Ngươi biết không? Đám nhiệm vụ giả các ngươi có một tật xấu chung, chính là thích cứu người, coi mình như thánh mẫu vậy."

"Ngươi nên biết, sự thánh mẫu này sẽ khiến các ngươi chết nhanh hơn."

Đúng lúc này, âm thanh hệ thống vang lên trong đầu.

[Không tốt, chúng ta trúng kế. Bọn họ thiết lập "Khốn tỏa trận".]

Lý Mộng Mộng chú ý tới ánh mắt khẽ biến của nàng, nhếch môi, "Xem ra hệ thống của ngươi đã phát hiện ra, chỉ tiếc chậm rồi. Trận pháp đã được khởi động, mạng nhỏ của các ngươi hoàn toàn nằm trong sự khống chế của ta."

[Ký chủ, giờ chúng ta nên làm gì?]

[Xong đời, lần này chúng ta chết chắc rồi.]

Hệ thống ngược tra bắt đầu liên miên bên tai Bắc Vũ Đường.

"Câm miệng, lát nghe lệnh của tôi mà làm."

[Được.] Hệ thống quân đã không còn chủ ý.

Huhu, nó vừa chào đời không lâu, mới trói định được một nhiệm vụ giả thôi, vậy mà đã gặp uy hiếp tử vong rồi, huhu, nó quá xui xẻo. Hệ thống khác đã qua vô số vị diện, đổi mấy ký chủ rồi, còn chưa gặp phải hệ thống tà ác nào đâu.

Sao nó thảm thế, lại xui xẻo đụng phải rồi.

Hệ thống ngược tra-kun tỏ vẻ vô cùng thê ai.

"Từ giờ trở đi, cậu chú ý hệ thống tà á, nó có hành động hay dị thường gì thì phải báo cho tôi."

[Được.]

"Hỏi cậu một chuyện, "Khốn tỏa trận" có khoá được cậu không?"

[Tất nhiên là không thể. Nhưng nó khoá được cô. Tôi và cô là nhất thế, khóa cô, chẳng khác nào khoá tôi.]

"Tôi hiểu rồi."

Bắc Vũ Đường hiểu rõ, nàng nhếch môi, đạm nhiên nhìn Lý Mộng Mộng, "Ngươi chắc chắn có thể giết ta như thế?"

Lý Mộng Mộng tấc tắc hai tiếng, "Xem ra ngươi không tin."

Nói rồi, ả khẽ nhấc ngón tay.

Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy ngực đau đớn, cổ họng tanh ngọt, máu tươi tràn ra khoé môi.

Lý Mộng Mộng nâng ngón tay, mỉm cười nhìn nàng, "Có tin giờ chỉ cần ta phẩy tay một cái, ngươi sẽ đầu mình hai nơi không?"

Bắc Vũ Đường hờ hững lau máu tươi.

"Ngươi không dám giết ta." Bắc Vũ Đường chắc chắn nói.

Nụ cười của Lý Mộng Mộng tắt đi, đôi mắt trở nên sắc bén, "Ngươi tìm chết."

Giây tiếp theo, trên người Bắc Vũ Đường xuất hiện rất nhiều vết đao, giống như có một người vô hình đang chém nàng, mà nàng lại không thể nhúc nhích, giống như bị dây thừng trói chặt, căn bản không có khả năng đánh trả.

[Vũ Đường, cho cô thuốc giảm đau này.]

Hệ thống keo kiệt hiếm khi chủ động lấy đồ ra, giây tiếp theo đã nghe nó kêu to.

[Không tốt, tôi cảm giác được nó đang công kích tôi.]

"Cậu bảo vệ tốt chính mình, Lý Mộng Mộng để tôi đối phó. Ả hiện tại không dám giết tôi. Mục tiêu của chúng là cậu, nếu tôi chết, cậu có thể bỏ chạy, hiện tại chúng còn chưa dám giết tôi."

Bắc Vũ Đường phân tích từng hành động của Lý Mộng Mộng để tìm ra mục đích.

[Vũ Đường, sao cô biết?]

"Cậu còn không rõ sao? Khốn tỏa trận này chỉ có thể trói tôi, không trói được cậu. Nếu tôi chết, cậu có thể bỏ trốn, chúng muốn bắt cậu sẽ khó khăn. Cho nên, chúng cần tôi sống, sau đó cắn nuốt cậu. Cậu phải tự giữ mình, đừng bị đối phương cắn nuốt. Một khi cậu chết, tôi cũng mất mạng."

[Tôi... Tôi đã biết.]

Hệ thống mở toàn bộ hệ thống phòng ngự để ngăn cản công kích của đối phương.

"Hệ thống, tôi hỏi lại cậu một chuyện. Hệ thống tà ác có giống các cậu, một khi ký chủ chết, nó cũng phải tìm ký chủ tiếp theo, nếu không sẽ bị quy tắc vị diện đá ra khỏi vị diện?"

[Đúng là như vậy.]

"Vậy các cậu chọn nhiệm vụ giả là tuỳ chọn hay có điều kiện?"

[Đương nhiên là có điều kiện.]

"Chúng nó cũng vậy sao?"

[Đúng vậy. Tuy chúng nó là hệ thống tà ác, nhưng cũng là ở trong quy tắc thế giới.]

"Vậy là tốt rồi."

[Ký chủ có ý gì? Chẳng lẽ cô đã nghĩ ra cách đối phó với nó?] Hệ thống ngược tra kích động hỏi.

"Đúng. Cậu còn nhớ lúc tôi nghiên cứu độc dược vô sắc vô vị không?"

[Tôi nhớ ra rồi. Bổn hệ thống còn bỏ vốn gốc để làm hệ thống của đối phương không phát hiện ra.] Nói xong, hệ thống ngược tra cuối cùng cũng hiểu nàng muốn làm gì.

[Ký chủ, cô quá thông minh.]

"Chút nữa tôi sẽ tìm cơ hội tiếp cận Lý Mộng Mộng, hạ độc trên người ả, chờ đến khi độc phát, cậu chỉ cần cuốn lấy hệ thống của đối phương, khiến nó không thể giao lưu với Lý Mộng Mộng, chúng ta sẽ thắng."

[Cô có thể trực tiếp thả độc vào không khí, ăn thuốc giải trước. Thuốc giải độc tôi không thu phí.]

"Không được, Tiểu Mạch Nhi và Tiểu Đồng sẽ không toàn mạng."

Đây là lý do vì sao nàng muốn kiên trì đưa hai đứa đi, đáng tiếc đối phương không mắc lừa, nàng cũng chẳng còn cách nào, chỉ có thể tìm cơ hội khác.

[Được rồi.] Hệ thống hữu khí vô lực nói.

"Giờ cậu phải bảo vệ tốt chính mình, đừng để bị hệ thống tà ác cắn nuốt."

[Được.]

Khi Bắc Vũ Đường và hệ thống nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã ăn thêm vô số miệng vết thương, máu tươi tràn ra, nhuộm đỏ bộ y phục nhạt màu của nàng.

"Ngươi chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao?" Bắc Vũ Đường tiếp tục chọc giận ả, "Có bản lĩnh thì đâm vào ngực ta một đao này."

"Ngươi......" Lý Mộng Mộng đang chuẩn bị công kích thì cứng đờ, "Haha, phép khích tướng của ngươi vô dụng thôi. Ngươi nghĩ ta sẽ mắc mưu sao? Có phải rất thất vọng ta không giết ngươi không?"

Bắc Vũ Đường không nói.

Lý Mộng Mộng tiếp tục: "Ngươi muốn chết để thoát khỏi vị diện này, chỉ sợ ngươi phải thất vọng rồi. Ta sẽ không để ngươi chết dễ thế đâu. Kẻ dám đoạt người trong tay ta, kết cục sẽ rất thảm."

"Ta đã từng gặp một nhiệm vụ giả, ngươi biết kết cục cuối cùng của hắn là gì không?" Lý Mộng Mộng tà tứ nhìn nàng, ánh mắt ả như đang nhìn con sơn dương sắp bị làm thịt.

"Hắn giống ngươi vậy, vì mấy con kiến này mà ngoan ngoãn tự đưa lên cửa, tiến vào trong "khốn tỏa trận" chúng ta tỉ mỉ chuẩn bị cho hắn, chúng muốn phản kháng, đáng tiếc, kết quả cuối cùng là hệ thống của hắn bị cắn nuốt, mà hắn phải hôi phi yên diệt. Trong ba ngàn thế giới không còn sự tồn tại của hắn nữa, vĩnh viễn không thể tái sinh."

"Kết cục của ngươi sẽ giống hắn. Không bao giờ có cơ hội luân hồi. Ta đã nói, đám nhiệm vụ giả các người tự cho là chính nghĩa, đều là đám thánh mẫu giả nhân giả nghĩa. Nếu lúc trước ngươi muốn tự sát, ta không thể ngăn cản ngươi rời đi. Đáng tiếc, sự thánh mẫu đó khiến các ngươi chắc chắn phải chết."

Đối với ngôn luận này của ả, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười.

Vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, có thể mất đi nhân tính, lại không để bụng, coi nó là vinh quang. Đối với loại người như vậy, Bắc Vũ Đường căn bản chẳng muốn tốn nước bọt cãi nhau.

"Ngươi biết, vì sao y yêu ta, mà không yêu ngươi không?" Bắc Vũ Đường đạm mạc nói.

Lý Mộng Mộng mỉm cười, chờ nàng tiếp tục.

"Bởi vì nội tâm ngươi đen sì. Chẳng ai sẽ thích người nội tâm dơ bẩn như thế. Ngươi biết y hình dung ngươi thế nào không?" Bắc Vũ Đường nhìn sắc mặt ả dần trầm xuống, chậm rãi phun ra từ kia, "Dơ bẩn."

Lý Mộng Mộng xông lên, tát lên mặt Bắc Vũ Đường, trực tiếp khiến mặt nàng lệch đi, khăn che mặt của nàng cũng rơi xuống.

Khi Lý Mộng Mộng nhìn thấy vết sẹo xấu xí trên mặt nàng, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc.

Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ả chằm chằm, "Thấy không? Dù ta có như vậy, y vẫn thích ta, mà không phải ngươi. Ngươi nói xem ngươi thất bại đến mức nào đây."

Lý Mộng Mộng túm vạt áo nàng, ánh mắt hung ác nhìn nàng, "Thích ngươi thì sao, ngươi chắc chắn phải chết. Vốn chỉ định khiến ngươi hôi phi yên diệt, giờ ta đổi ý, ta phải dùng Luyện Hồn phiến vây khốn linh hồn ngươi, khiến ngươi vĩnh sinh vĩnh thế chịu khổ luyện ngục, vĩnh viễn không siêu sinh."

Ả đẩy nàng xuống đất, từ trên cao nhìn xuống nàng.

"Chờ nó cắn nuốt hệ thống của ngươi, tiếp theo chính là ngươi. À, đúng rồi. Ta còn sẽ giết cả chúng và Tả Thần. Rút linh hồn chúng ra, khoá vào Luyện hồn phiến. Đây là kết cục của những kẻ đắc tội ta. Chúng chết đều vì ngươi." Lý Mộng Mộng hung tợn nói.

Khi Lý Mộng Mộng nói chuyện, Bắc Vũ Đường cũng đang nói chuyện với hệ thống.

"Độc đã hạ trên người ả, cậu lập tức khống chế hệ thống của đối phương 30 giây, chỉ cần 30 giây, chúng ta sẽ thắng."

[Được.] Hệ thống có chút cố sức đáp.

Biểu tình của Lý Mộng Mộng đột nhiên ngưng lại, che ngực, chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn.

"Hệ thống, hệ thống." Lý Mộng Mộng gọi hệ thống, nhưng đối phương lại không có phản ứng.

Lý Mộng Mộng rất nhanh phải ứng lại, căm tức nhìn Bắc Vũ Đường, "Là ngươi! Là ngươi giở trò quỷ!"

Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn ả, "Ngươi nói đi."

Lý Mộng Mộng rốt cục hiểu ra, nàng cố tình chọc giận mình, mục đích không phải vì để mình giết nàng, mà là để mình tới gần nàng, tiện cho nàng hạ độc.

Không còn hệ thống, ả không thể giải độc, chỉ có một con đường chết.

Lý Mộng Mộng hoảng sợ trong lòng.

Tử vong tới gần, đã lâu rồi ả không gặp tình huống này.

"Ta muốn giết ngươi." Lý Mộng Mộng giơ tay, lại phát hiện "Khốn tỏa trận" cũng không nhạy.

Bắc Vũ Đường bò dậy, lấy một chủy thủ đâm về phía ả, "Tuy ngươi chỉ còn mười giây, nhưng ta không yên tâm. Ta sẽ kết thúc sinh mệnh của ngươi trước."

"Khốn tỏa trận" không nhạy là thu hoạch ngoài ý muốn.

Nếu có thể giết ả trước, sao nàng có thể bỏ qua. Dù sao ít đi một giây, khoảng cách thành công của họ cũng tăng lên.

Lý Mộng Mộng hoảng sợ bỏ chạy, Bắc Vũ Đường truy theo.

Dao nhỏ sắp hạ xuống, họ sắp thành công, Bắc Vũ Đường lại nghe được âm thanh suy yếu của hệ thống.

[Thật xin lỗi, tôi làm cô thất vọng rồi.] Âm thanh của hệ thống cực kỳ suy yếu, giọng nói tràn đầy tự trách.

Khi âm thanh hệ thống vang lên, Lý Mộng Mộng nháy mắt sống lại.

Dao nhỏ trong tay nàng bị ả dễ dàng cướp đi.

Lý Mộng Mộng đứng yên, đắc ý nhìn nàng, "Hahaha, ông trời cuối cùng vẫn đứng về phía ta."

Bắc Vũ Đường thầm hận, chỉ kém một chút thôi, gần như chỉ cần hai giây nữa thôi, họ có thể thoát khỏi hiểm cảnh, diệt đám kia.

Bắc Vũ Đường phản ứng rất nhanh, lập tức cắm dao nhỏ vào trái tim mình.

Chỉ cần nàng chết, họ có thể thoát ly khỏi vị diện.

Đúng lúc này, một sức mạnh đánh bay dao trong tay nàng.

[Trói nó lại.] Hệ thống tà ác ra lệnh.

Lý Mộng Mộng không dám cãi lời, trói chặt Bắc Vũ Đường.

"Ngươi hẳn còn chưa biết, hệ thống của ngươi sắp xong đời rồi. Nó vì khống chế hệ thống của ta, vậy mà dùng ra cả lực lượng căn nguyên của hệ thống, thật đúng là bỏ vốn gốc. Thiếu lực lượng căn nguyên, xem nó còn chống đỡ kiểu gì. Nó lập tức sẽ bị cắn nuốt. Người chết tiếp theo sẽ là ngươi."

Tưởng tượng đến nãy ả vừa chật vật bị nàng đuổi theo, còn trúng kế của nàng, lửa giận trong lòng đốt ả vô cùng khó chịu.

Lý Mộng Mộng đang định giáo huấn nàng, lại bị hệ thống quát lại.

[Ngu xuẩn, ăn mệt một lần còn chưa đủ à. Trước khi ta chưa cắn nuốt nó, đừng có tới gần nữ nhân kia. Lần nữa trúng chiêu sẽ không may mắn như vậy đâu.]

Lý Mộng Mộng tức khắc không dám động nàng, hung hăng trừng nàng.

"Lập tức là đến ngày chết của ngươi rồi."

Tình hình lúc này đối với Bắc Vũ Đường mà nói là rất không xong. Nàng đã thành thịt cá trên thớt. Bắc Vũ Đường không ngừng suy nghĩ, muốn tìm cách giải quyết.

[Xin lỗi, là tôi liên luỵ đến cô.] Hệ thống ngược tra suy yếu nói.

"Không sao, cậu đã tận lực."

[Không, là tôi liên luỵ cô. Nếu đổi một hệ thống khác đi theo cô, có lẽ các người đã là 10% trong truyền thuyết kia. Là tôi vô dụng, liên luỵ đến cô. Nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không để cô chết.]

Bắc Vũ Đường có dự cảm không tốt.

"Cậu định làm gì?"

[Tôi sẽ kích nổ lực lượng căn nguyên của mình, đồng quy vu tận với nó. Tôi đã liên hệ đến trung tâm hệ thống, chuyển một hệ thống khác cho cô, nó sẽ rất nhanh tới đón cô.]

Ngực Bắc Vũ Đường tê rần, vội vàng nói: "Nhất định còn cách khác. Tin tưởng tôi, tôi sẽ nghĩ ra được. Cậu đừng xúc động, nghe lời."

Khi nàng nói xong, nàng cảm nhận được có thứ gì đó tróc ra khỏi người mình.

Cùng lúc đó, không trung xuất hiện hai luồng sáng, một đen như mực, tản ra khí tức hắc ám, một là màu hoàng kim, chỉ là màu hoàng kim vô cùng ảm đạm.

Lý Mộng Mộng nhìn cảnh này, ả đã từng thấy một lần, chỉ cần nuốt trọn màu hoàng kim kia, bọn họ sẽ thành công.

Luồng sáng màu đen không ngừng cắn nuốt phần lớn màu vàng kim.

Đúng lúc này, luồng sáng màu hoàng kim sáng chói lên, chiếu sáng toàn bộ không trung.

[Ngươi muốn ta và ngươi đồng quy vu tận sao, ngươi còn non lắm.]

[Đáng chết!]

[Ngươi thiêu đốt nó, ngươi sẽ không thể ra đời lại.]

[Ngươi điên rồi sao?]

Lý Mộng Mộng và Bắc Vũ Đường cùng nghe được âm thanh rống giận tức hộc máu kia.

Trong từng tiếng bạo nộ, nghe được một âm thanh suy yếu.

[Vũ Đường, vĩnh biệt.]

[Tôi tên là Phong.]

****

Shiroi: Huhuhu..... Bé Phong.... Tui không kìm nổi nước mắt nữa....
— QUẢNG CÁO —