[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 126: Nhật ký làm bé đường của hải yêu 30





Từ ô cửa sổ nhỏ trên góc tường, ánh nắng mờ nhạt yếu ớt bên ngoài le lói chiếu vào phòng. Nheo mắt lại do ánh sáng đột ngột rọi vào mắt, Thánh Âm bắt đầu xem xét lại hoàn cảnh xung quanh mình lúc bấy giờ, âm thầm phán đoán, có lẽ cô đang bị nhốt trong một khu nhà kho bỏ hoang đi. Tại vì không khí ở nơi này ẩm ướt gò bó quá, lại còn âm u rợn người nữa chứ. Bốn mặt tường trắng phủ đầy nấm rêu lởm chởm bẩn thỉu. Còn lại thì cô không thể nhìn rõ được, do điều kiện ánh sáng không đủ.

Bầu trời ngoài cửa luân chuyển liên hồi, hết sáng đến tối. Thời gian có lẽ đã trôi qua rất lâu rồi. Cổ họng con cá lúc này quá mức khô khốc, khô tới nỗi mà bây giờ cô hận sao ở đây không có một lu nước để cô bơi vào uống thoả thích chứ.

Kình Viễn...Hôn lễ của bọn họ coi như bỏ dở rồi.

Bố Đường...ắt hẳn sẽ giận cô lắm đây...

Trong cơn mơ màng buồn ngủ trĩu nặng, trí não tiểu yêu tinh đột ngột ập tới giọng điệu thông báo lạnh băng của hệ thống chủ: [ Chúc mừng túc chủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến: Từ bỏ Kình Viễn. Mong cô nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính tuyến nhé! ]

Ha hả? Ở cuối câu lại còn có chữ "nhé" cơ đấy.


Mi mắt Thánh Âm khẽ khàng lay động nhè nhẹ, cô hỏi lại: "Ngươi vừa nói gì cơ?"

[ Cô hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến rồi. ] Hệ thống chủ đột ngột "tốt bụng" nhắc lại cho con cá nghe. Nhìn đến chỉ số hắc hoá tăng cao đến độ max level của đại nhân vật, nó cảm thấy mẹ nó kích thích khôn cùng. Song giọng điệu của nó vẫn hờ hững đạm bạc.

Con cá nghe hệ thống chủ nói vậy, đầu óc cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều.Tiếp tục lăn ra gục khò khò.

Khi cô ấy tỉnh lại, trời đã là ban sáng. Trong không gian trống rỗng, mơ hồ truyền đến tiếng thở khò khè quỷ dị.

Nhớ lại đã lâu lắm rồi, Thánh Âm chưa có nghe lại cái âm thanh thở khàn khàn đáng đánh này. Tinh thần uể oải mệt mỏi của cô ngay lập tức liền phấn chấn hơn nhiều. Căng tròng mắt ra nhìn vào góc tối u ám của căn phòng, gắng gượng lắm và nhìn kỹ lại mấy lần nữa, tiểu yêu tinh mới thấy rõ được hình bóng cao kều ẩn ẩn trong bóng đêm. Với hai con mắt lập loè phát quang tia đỏ máu, con ma đó cũng đang nhìn lại cô.

Tiếp đến là chuyên mục mắt đối mắt giữa người với ma. Dường như mỗi khi hai kẻ này đối đầu trực diện với nhau, việc đầu tiên bọn họ sẽ làm chính là trao cho đối phương những cái nhìn "thâm tình" thì phải?

Mải mê liếc mắt ngắm nhìn nhau lâu như vậy rồi, cuối cùng Thánh Âm đành là người mở miệng trước, phá vỡ cục diện bế tắc bấy giờ của chính mình. Không có mèo đen nhỏ ở đây, cô cảm thấy bất an lạ kì: "Ngươi sao không giết ta?"

Nếu cô là con quỷ sát nhân này, một khi kẻ địch đã rơi vào tay mình, thì còn nề hà gì nữa mà không đâm cho gã một nhát, biến bản thân thành kẻ chiến thắng cơ chứ. Nhưng cớ sao cơ hội đã dâng tới tay, miếng ăn bưng tới tận mồm, con quỷ này vẫn chưa hạ thủ?

Kì cụt quá!

"..." Con quỷ bèn chớp mắt một cái, song nó vẫn không thèm trả lời.

Trông thấy vậy, Thánh Âm càng được bước lấn tới. Dù giọng cô đã khàn đặc đến nỗi khó nói thành lời, cô vẫn hết sức lấy hơi để châm biếm con ma này: "Ta nói ngươi này, nếu như muốn giết ta liền giết đi. Bộ ngươi quên đi mục đích tồn tại của mình là gì rồi hả? Nếu bỏ lỡ cơ hội đây, không chắc lần sau còn có cơ hội đâu."

"..."


"Uể? Bộ kiếp trước ta làm gì ngươi hả? Ngươi họ Điền phải không?"

"...Phải." Bất chợt, con quỷ trả lời. Móng vuốt đen dài của nó giơ lên, cào mạnh ma sát với mặt tường đầy rêu, tạo ra những âm thanh xoẹt xoẹt nhức nhối. Đoạn, nó bật cười khùng khục: "Khà...Khà...Ta muốn ngươi đau khổ...CHẲNG CÓ GÌ SAI CẢ KHI MÀ TA MUỐN KÉO NGƯƠI XUỐNG ĐỊA NGỤC!!!"

"Đi nào, Thánh Cơ nương nương! Để nô tì cho người thấy thế nào là địa ngục trần gian."

Quỷ sát nhân khửa khửa thều thào nở nụ cười đầy vặn vẹo mất tâm tính. Nó mới chỉ dứt lời, sợi dây thừng đang trói chặt cơ thể Thánh Âm bỗng dưng biến mất tăm. Cả người cô nhẹ bẫng ngã trên nền đất, tràng cảnh nhà hoang xung quanh đột ngột biến đổi. Lúc khi mở mắt nhìn lại, cô thấy trước mắt mình, từ nền đất ẩm ướt bẩn thỉu, lại hoá thành lát gạch đá sạch sẽ. Ngây người chống tay đứng dậy, tiểu yêu tinh nhìn quanh, bèn ngớ người...

Tháp Đồng hồ Big Ben? Cô sao lại bay tới London rồi?

Ngẩng đầu lên nhìn trời, tuyết đang rơi.

Cúi đầu nhìn lại trang phục trên người mình, váy cưới rách bươm đã không còn. Đây căn bản chỉ là thường phục ấm áp chống cái lạnh mùa đông.

Sự hoang mang trong tâm trí không ngừng đảo loạn, khi mà Thánh Âm quyết định gọi hồn hệ thống chủ để hỏi nó. Không ngờ rằng tự dưng hệ thống chủ nhỏm dậy bắt chuyện với con cá trước: [ Quy tắc luật chơi vượt quá mức độ cho phép. Khả năng Thiên Đạo phát hiện: 60%. Mức độ nhiệm vụ: Báo động đỏ. Thỉnh túc chủ mau mau hoàn thiện nhanh. ]

"Là sao?"

[ Túc chủ, cô mở điện thoại ra coi. Giờ là năm nào rồi? ]

Thánh Âm không hiểu. Vạn đám hoa tuyết cứ thế rơi rơi che phủ cả một khoảng trời âm u. Tìm bừa một cái mái hiên để che chắn, trên người cũng không có điện thoại hay túi xách gì cả. Con cá đành phải dùng áo trùm mũ và khẩu trang che đi gương mặt xinh đẹp nổi tiếng này. Sau đấy rón rén lại gần hỏi bà già tóc quăn đứng cạnh đó: "*Xin bà cho cháu hỏi là năm nay là năm bao nhiêu rồi ạ*?"

Bà ta đeo kính, dùng ánh mắt cổ quái nhìn cô. Nhưng may thay, bà vẫn nhiệt tình trả lời: "*Giờ là tháng 12 năm 2027 rồi cô gái. Sắp đến lễ Noel rồi*..."


Còn lại bà già tóc quăn nói cái gì, Thánh Âm nghe không thấu.

Não cô hiện tại vẫn đang load lại cái câu "*Giờ là tháng 12 năm 2027*..."

"Hệ thống chủ..." Gọi tên hệ thống, ngắc ngứ hồi lâu, tiểu yêu tinh mới nói tiếp: "Đã qua một năm rồi hở?"

[ Đúng. ]

"Sao ta...không nhớ gì cả?" Tháng 9 năm 2026 cô chuẩn bị làm cô dâu của Bố Đường, sau đó bị quỷ sát nhân bắt cóc. Sao đùng một cái 2026 lại nhảy phắt thành 2027 rồi?

Thế Kình Viễn đâu?

Mèo đen nhỏ đâu?

Sao có mỗi mình ta phiêu hành một mình ở nơi tha hương xứ người thế trời?

Quỷ sát nhân...Chẳng lẽ con mợ này còn sở hữu khả năng du hành thời gian à?