[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 141: Hoá ratôi đã từng chết ở quá khứ 3





"Hả, cậu nói gì cơ?" Thánh Âm ngạc nhiên trợn tròn mắt hỏi lại. La Huy vô cùng tự hào chắp hai tay ra sau lưng, vênh mặt đi quanh phòng. Mắt cậu ta như thể lắp thêm hai viên kim cương vậy, cứ thế nhìn chằm chằm sản phẩm SPC - 34 yêu quý của mình kia: "Âm Tử, đây chính là máy du hành thời gian đó. Em gần như có thể phá vỡ định luật thời không của vũ trụ, và rồi chúng nhân loại sẽ được em đưa lên một tầm đỉnh cao mới, một tầm đỉnh cao không quy tắc nào ngăn cản nổi nữa."

[ Ngông cuồng. ] Vừa hay, cái giọng điệu khinh thường của hệ thống chủ lại cất lời tiếp.

Tiểu yêu tinh đành làm lờ đi con mẻ hệ thống chủ, lựa chọn không tỏ vẻ gì với thái độ bĩu môi dè bỉu này của nó. Quân Miêu đứng cạnh cô nãy giờ vẫn cứ đưa tay nhỏ lên sờ loạn thiết bị, vừa sờ vừa hỏi La Huy: "Chú La, tại sao không phải là chú "đã" mà phải là chú "gần như", cỗ máy thời gian này chưa được hoàn thiện ạ?"

Ồ, Quân Miêu sáu tuổi sở hữu trí óc phi thường tinh tế tỉ mỉ. Nhóc ta hiện đang tìm hiểu một chút về khảo cổ học điện tử. Đối với đứa bé thông minh ham học hỏi như nhóc, chú La vẫn rất luôn tận tình chỉ bảo. Cậu nói: "Đúng là chỉ gần như thôi, bản thiết kế gốc đang được khôi phục dữ liệu. Một khi mọi sự đã thành, sẽ không xa nữa đâu, chúng ta có thể tìm hiểu về sự khởi nguyên của Vũ trụ này."


Đây là câu hỏi mà đã từng có rất nhiều các chuyên gia, nhà tiến sĩ, nhà bác học, nhà thông thái, nhà hiền triết...v...v đưa ra và tự suy đoán kết quả. Nhưng dù sao, chẳng ai rõ được điều đó, tại vì chuyện quá khứ thuở xưa, ai có thể sống bất tử mãi để kể lại cho thế hệ sau giờ? Bây giờ, sẽ sớm thôi, La Huy cậu, người từng nhận giải Nobel Vũ trụ, sẽ là người đầu tiên tìm được đáp án cho bài toán khó mấy nghìn năm này.

Mang tâm trạng của một Đấng Tài Ba, La Huy càng thêm vui mừng, vừa nhảy chân sáo vừa đi lại trong phòng. Thánh Âm ở lại hàn huyên với cậu ta vài câu, sau đó cô dắt Quân Miêu dời đi.

Tiếng nói chế nhạo của hệ thống chủ với sinh vật hạ đẳng La Huy cứ vang vọng trong đầu cô hoài. Nếu cô không chạy khỏi đây sớm, chắc sẽ bị hỏng đầu mất.

Được mẹ cá dắt đi, trước khi dịch chuyển trở lại tàu vũ trụ, tầm mắt trầm ngâm khó hiểu của Quân Miêu lại hướng đến cỗ máy thời gian đó lần cuối. Đáy mắt đen láy của nhóc lập loè tia sáng tối không rõ ràng, rũ mi mắt xuống, nhóc tự hỏi...

Cỗ máy thời gian...có thật sao?

[ Không có. ] Hệ thống chủ lạnh lùng cho Quân Miêu một câu trả lời: [ Dù có thì sẽ không thể vận hành. ]

"Tại sao?" Nhóc hỏi.

Hệ thống chủ lại đáp: [ Vi phạm quy tắc của Sáng Thế, không đủ tư cách để tồn tại. ]


Con người ấy à, nên biết rõ vị trí của mình trong vũ trụ nhỏ bé ra sao. Đừng bao giờ mong chờ có thể phá vỡ được mọi quy luật của tạo hóa. Đấy là một việc mà đến cả thần tiên cũng không làm được, huống chi đây chỉ là một nhân loại ngu xuẩn. Lại còn luôn luôn cho rằng mình thông minh nhất Vũ trụ nữa chứ.

...

"Mẹ, con có chút...Mẹ có nhớ chú La đã nói chuyện với chúng ta về bản thiết kế cỗ máy thời gian không?" Quân Miêu đang mải bay giữa không gian tàu vũ trụ thảnh thơi lướt web. Bỗng nhiên nhóc tắt web đi, bay đến gần Thánh Âm nằm chống cằm suy tư trên ghế nãy giờ, hỏi cô.

Thánh Âm gật đầu, vẫn chưa phát hiện ra có gì đấy không đúng.

"Mẹ, con nghi ngờ...Cỗ máy thời gian không phải do chú La thiết kế ra đâu. Nếu chú ấy thực sự làm ra, thì sao còn phải đem bản thiết kế đi khôi phục chứ? Con vẫn chưa hiểu lúc ấy chú nói thế này là có ý gì?" Mang dáng vẻ hí hửng tò mò của một đứa con nít, Quân Miêu mở to đôu mắt đen tròn xoe hứng chí ngắm mẹ mình, chờ đợi mẹ mở miệng.

Đầu óc con cá dần dần tỉnh lại trong hàng đống suy nghĩ riêng vớ vẩn của bản thân. Cô nhăn mày hồi tưởng lại khi ấy đang nói chuyện với La Huy theo lời của Mập Địch...Ừm, bản thiết kế à?

Bản thiết kế...

"Bản thiết kế gốc đang được khôi phục dữ liệu." Lúc đó, La Huy đã nói ra câu này.


Nếu như không có bản thiết kế gốc đấy, thì cỗ máy thời gian sẽ không hoạt động được nhỉ?

Đầu óc đã được khai sáng thành công, vẻ mặt suy tư của con cá bèn trở nên vui tươi hơn rất nhiều. Cô không nhịn được mà vươn tay ôm chặt Quân Miêu vào lòng, hôn chụt chụt lên má nhóc: "Con yêu, con không cần hiểu đâu. Con chỉ cần biết là đối với mẹ, con đúng là thần May Mắn tuyệt vời!"

Ừm, Mập Địch cực kì hưởng thụ những nụ hôn thơm thơm cute của mẹ cá cùng bao lời khen mẹ dành tặng mình. Nhóc híp mắt, cười cười siêu cấp đáng yêu, má bánh bao phồng phồng: "Con còn biết lối vào cửa sau Viện Quốc gia nữa cơ. Bữa trước con cùng giáo sư toàn đi cửa sau vào thôi, mẹ à!"

Cửa sau để dành cho trường hợp khẩn cấp khi mà thiết bị dịch chuyển không may gặp trục trặc.

Ồ, Mập Địch, có vẻ như nhóc tì rất rất muốn cùng mẹ cá tham gia phi vụ đóng vai đạo tặc đấy nhỉ?