[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 158: Hoá ra tôi đã từng chết ở quá khứ 20





Roẹt roẹt...roẹt!!!

Tờ giấy thứ bao nhiêu bị rách rồi?

Đường Ám bật người đứng dậy, mạnh tay lật đổ hết đống tư liệu trên mặt bàn. Anh tháo kính, mệt mỏi day day thái dương, sự phiền não nhuốm trọn gương mặt điển trai. Mái tóc dài phiền phức đã được anh buộc lên, để lộ rõ sống mũi thẳng như cầu trượt cùng đôi mắt phượng âm trầm. Khi thực hiện nghiên cứu, anh ta không bao giờ cho phép bản thân xuề xòa, tóc tai phải luôn luôn gọn gàng, dễ chịu.

Vẫn cảm thấy có gì đó chưa đủ thoả mãn, nội tâm Đường Ám càng thêm cáu kỉnh. Anh ta khẽ nghiến răng, giơ chân đạp mạnh một cú vào chân bàn, bàn thí nghiệm cứ thế bị lật đổ. Giấy bút thước đều văng hết xuống sàn.

"Khốn khiếp..." Nhìn đống thứ rơi rải rác khắp nền đất, đưa một tay lên vuốt trán, Đường Ám phiền não thở dài...

Cửa phòng nghiên cứu tự động mở ra, một người đàn ông đẹp trai cơ bắp dã tính đứng tựa người ở cửa. Gã liếc mắt nhìn sự bừa bãi trong căn phòng: "Tiến sĩ Đường, tâm trạng của anh hôm nay có vẻ không ổn? Liệu anh có đảm bảo được tiến độ công việc không đấy?"


Đường Ám không thèm trả lời câu hỏi này của gã Thượng tá, anh cúi đầu, vặn hỏi gã câu khác: "Cậu đã bao giờ phản ứng với ai chưa?"

Thượng tá đẹp trai có vẻ không hiểu cho lắm cái câu hỏi thiếu đầu thiếu đuôi của vị tiến sĩ tính tình không bình thường này: "Là sao?"

"Bộ phận sinh dục của cậu có phản ứng khi tiếp xúc với đồ ăn không?" Đường Ám nghiêng đầu, lạnh nhạt mở miệng. Không hỏi thì thôi, hỏi rồi thực sự...khiến quý ngài Thượng tá bối rối tột cùng. Gã ngây người, lựa chọn hơn một nghìn câu trả lời trong đầu song lại chẳng biết đáp gì.

Bộ phận sinh dục phản ứng với...đồ ăn?

Tiến sĩ à? Đầu óc anh ta bộ làm việc quá độ nên sinh ra ảo tưởng không bình thường thì phải?

Cơ mà Đường Ám vốn dĩ là một tên điên không bình thường rồi.

Vị tiến sĩ nào đấy vẫn chưa nhận thức được câu hỏi của mình có vấn đề chỗ nào. Cứ thế dùng đôi con ngươi đen thẫm u hoặc nhìn chòng chọc gã Thượng tá không chớp mắt, mong chờ một câu trả lời. Thượng tá sống mấy chục năm nay, lần đầu lâm vào tình huống khó xử vậy. Gã gãi gãi mũi: "Ý anh là phản ứng sinh lý với đồ ăn?"

Đường Ám thản nhiên gật đầu.

Thượng tá: "..." Mím môi suy nghĩ một lúc, gã đành lòng: "Chưa bao giờ, đồ ăn chỉ đơn giản là đồ ăn, sao tôi có thể có suy nghĩ bất chính với lương khô được?"

Gã chưa bao giờ động dục với tôm cua, cá thịt, chứ đừng nói là lương khô.

"Không phải, cậu dốt thế!" Nghe đáp án không hợp như ý mình trưng cầu, tâm trạng của Đường tiến sĩ đã tệ nay càng thêm tệ, tuột dốc không phanh: "Ý tôi là phụ nữ. Cậu có phản ứng sinh lý với phụ nữ khi tiếp xúc với họ không?"


À, ra là vậy.

Thượng tá có chút hoài nghi, có phải ban nãy do gã quá mức ngây thơ hiểu nhầm ý tiến sĩ?

Phụ nữ chính là đồ ăn, ý tiến sĩ Đường là thế ư?

Nhưng thuở đời nào có ai ví người phụ nữ với đồ ăn nhỉ?

"Đương nhiên là có. Tiểu Tuyết là bạn gái tôi. Tôi tất có phản ứng với cô ấy." Giấu nhẹm sự khó hiểu vào bụng, gã ta tỏ vẻ ung dung điềm tĩnh đáp. Nhưng rất nhanh thôi, vẻ ung dung điềm tĩnh của gã bị vụn vỡ.

Tự dưng, Đường Ám hỏi lại câu này: "Thế còn với đồ ăn?"

Quý ngài Thượng tá: "..." Ý anh là sao, tiến sĩ?

Cuối cùng, vị Thượng tá đẹp trai cơ bắp dã tính này bị Đường Ám đuổi ra khỏi cửa. Trước khi đuổi người, anh ta còn rất vô nhân đạo quẳng lại một câu: "Bảo người mang thêm vật liệu nghiên cứu cho tôi."

Thượng tá trầm mặc đứng ngẩn tò te ở cửa hồi lúc mới chịu quay mình bỏ đi. Gã ta nghĩ mẩm, đầu óc của thiên tài biến thái thật khó hiểu.

Đồ ăn và phụ nữ? Sao tiến sĩ có thể liên hệ được chúng với nhau?

...

Bao nhiêu quyển sách, bấy nhiêu kiến thức, Đường Ám thế mà lại chăm chỉ dành đến mấy tiếng đồng hồ để đọc. Loại sách đây anh chưa bao giờ đọc quá hai lần. Nhưng cả ngày hôm nay, gương mặt xinh đẹp với đôi mắt lưu ly tím hoa sim ngập nước của đồ ăn cứ hiển hiện rõ trong đầu anh, hại anh không thể nào nghĩ ra cái gì. Anh tức giận, bực bội với bản thân, nhiều hơn cả là muốn ôm cô ấy vào ngực, sau đó nuốt chửng cô...


Không, không nên ăn cô vội... Tưởng tượng về sau sẽ không còn ai chớp chớp con mắt long lanh nhìn mình cầu xin tha thứ...

Ừm, vậy trói cô bên mình. Đường Ám khá hài lòng với ý tưởng này. Tại vì ngày xưa, khi còn sinh sống ở ngoài căn cứ, anh cũng hay để cô cạnh anh 24/24, một khắc cũng không dời...

Nhớ lại khoảng thời gian đấy, thật là dễ chịu quá đi!

Anh chưa bao giờ để mình phân tâm thế này cả. Có một thứ xúc cảm nóng bỏng kì lạ không quen biết đang dần dần bao bọc lấy con tim sắt đá lâu năm này, ăn sâu vào gốc rễ, làm đảo lộn tâm trí anh. Khiến Đường biến thái khó chịu mỗi ngày.

Là một nhà khoa học, nên anh sẽ tự tìm cách giải quyết theo phương thức khoa học, đọc sách tìm hiểu.

Nhưng Đường Ám nào biết, có một số vấn đề nan giải trong tâm lý con người, đến cả khoa học cũng phải đầu hàng chịu thua.

Tình cảm, không phải là thứ vật chất tồn tại, nào có giải thích dễ dàng bằng khoa học được?