[Mau Xuyên]: Nhật Ký Luân Hồi Của Hải Yêu

Chương 187: Phận Làm Bia Đỡ Đạn Của Cá Âm 14





Việc đầu tiên mà Lý Giác Huyền làm mỗi khi mò đến nội viện của Thánh Âm đó là ôm ôm hôn hôn nàng vài cái.

Sau đó anh chàng mới chịu quần áo đi tắm táp.
Đêm đó, vẫn như mọi đêm, được người đàn ông này cuốn chăn chống lạnh để ngủ.

Nhưng Thánh Âm lại khó mà ngủ ngon được, nàng quay người, nhìn Lý Giác Huyền đã nhắm mắt bên cạnh, buồn bực hỏi chàng: "A Huyền..."
Giọng của Lý Giác Huyền nhuốm chút ngái ngủ uể oải: "Sao nàng chưa ngủ?"
"Thiếp có chuyện muốn hỏi chàng?"
"Nói."
Thánh Âm nhìn chòng chọc mặt chàng ta, cố gắng không bỏ qua bất cứ biểu cảm đáng nghi nào và hỏi: "Chàng có biết cổ trùng là thứ gì không?"
Tiếc thay cho con cá, Lý Giác Huyền này là ai chứ? Số hạt muối mà chàng ta ăn chỉ sợ là còn nhiều hơn số hạt cơm mà Thánh Âm nuốt vào bụng ấy.

Mặt chàng ta vẫn cứ giữ nguyên một biểu cảm lạnh nhạt đạm bạc.

Ánh mắt đen thẫm khiến con người ta khó dò thấu tâm trạng chàng, Lý Giác Huyền thản nhiên gật đầu: "Ta biết.

Ở Tây Vệ nuôi cấy cổ trùng được coi là hành vi phạm pháp đấy.


Sao nàng hỏi cái này?"
"Tại vì..." Thánh Âm trông cái bản mặt đơ đơ của chàng, nhất thời nàng không hiểu được gã đàn ông này đang nghĩ cái gì.

Nàng nhỏ giọng: "Thiếp muốn biết thôi."
"Biết rồi thì ngủ đi." Lý Giác Huyền lại nhắm tịt mắt, vùi đầu vào ngực nàng khò khò.
Nhưng Thánh Âm vẫn khó có thể ngủ được.

Nàng ngập ngừng một lúc lâu mới mở miệng tiếp: "A Huyền, chàng..."
Có lẽ chàng ta cũng đang nhận ra tâm trạng con cá có chút bất thường không như mọi ngày.

Người đàn ông đấy đành phải mở mắt ra thêm lần nữa, kiên nhẫn nhìn nàng: "Chuyện gì nữa?"
Nhưng lần này thì Cá Âm không có nói gì nữa, nàng đổi giọng, thủ thỉ dịu dàng.

Vẻ mặt rất nhu hoà hơn rất nhiều: "Chàng ngủ ngon."
Nàng ấy chưa bao giờ chúc chàng một câu ngủ ngon như vậy.
Dưới đáy mắt phượng của Lý Giác Huyền hiện lên một chút vui mừng khó tả.

Vẫn là không nhịn lòng được, kéo mặt Thánh Âm chụt chụt mấy cái.

Con cá bị chàng ta chụt chụt nhiều tới mức nàng còn cảm thấy khó chịu.

Chụt xong xuôi rồi, Lý Giác Huyền đưa ngón tay ra vuốt ve đầu nàng, dịu giọng: "Âm Âm cũng ngủ ngon."
Chàng ta mồm thì bảo vậy, nhưng thực tế Thánh Âm ngủ không hề ngon tí nào cả.
Nàng lật người xoay lưng với Lý Giác Huyền, hai mắt trợn to, nhìn chằm chằm bức tường bên cạnh.

Lúc nãy không suy nghĩ kĩ càng, giờ ngồi ngẫm lại, xem ra cả hai phương pháp mà con mẻ hệ thống chủ đề xuất đều không ổn.

Nếu đúng kẻ thi thuật trùng cổ chính là Lý Giác Huyền, chỉ sợ nàng chưa kịp một đao chém chết chàng ta thì đã bị chàng ta bóp cho ngủm rồi.

Kiểu đánh "địch chết một nghìn, ta tổn hại tám trăm" này thực quá ngu xuẩn.

Mà có khi không phải "ta tổn hại tám trăm" mà phải nói là "ta chết rồi địch vẫn sống nhăn răng" thì chuẩn hơn.
Đều nói người ngoài cuộc nhìn thấu hồng trần, người trong cuộc lại u mê không tỉnh.

Chỉ cần dùng đến khoé mắt để suy đoán, hệ thống chủ cũng biết tỏng biểu hiện mà Lý Giác Huyền dành cho con cá là biểu hiện cho cái gì.

Song Thánh Âm lúc này lại không cho là thế.


Thà rằng có ai đó kêu với nàng mai tận thế, may ra nàng sẽ tin tưởng chuyện đó hơn chuyện Lý Giác Huyền yêu mình ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Đừng nói là vì sao Thánh Âm không có niềm tin, đến cả hệ thống chủ cũng không tin tưởng lắm đấy chứ bộ.

Nó đã rà soát qua kịch bản mấy lần, không có lỗ hổng, không có sai sót về nhân vật tên Lý Giác Huyền này.

Vậy câu trả lời giải thích cho hành vi kì quái của người này từ đầu tới giờ là như thế nào?
Có thể là do hiệu ứng cánh bướm? Hoàng Thánh Âm không phải là Hoàng Mộng Nhã? Thế nên trạng thái của Lý Giác Huyền đã thay đổi?
Giải thích này...cũng khá hợp lý.
Nói chung là đại nhân vật ở thế giới đây bẻ lái khét lẹt.

Bản hệ thống phải thủ sẵn cái mũ bảo hiểm mới được, không khéo có ngày ngã sấp mỏ.
Hệ thống chủ tự khuyên nhủ bản thân, sau đó nó nhìn xuống con cá đã ngủ say trong lòng Lý Giác Huyền kia.

Bèn lăn đi xem phim Hàn Quốc vậy.

Dạo gần đây có một bộ phim truyền hình tình cảm khá thú vị mà nó chưa coi hết.
"Âm Âm..." Quá nửa đêm, tự dưng Lý Giác Huyền mở mắt, gọi tên người phụ nữ trong vòng tay mình.

Nhưng giờ là canh giờ nào rồi chứ? Nàng ấy đương nhiên là đã say giấc nồng từ lâu rồi.
Lý Giác Huyền trầm mặc, sau đó chàng ta kéo người Thánh Âm dậy, để cho nàng dựa vào người chàng.

Chàng ta nâng mặt thiếu nữ lên, bóp miệng nàng ra, gấp rút hôn lưỡi lên đó, đi sâu vào khoang miệng cá và thoả thích trao đổi nước bọt.

Lượng nước bọt vừa đủ của chàng ta bị ép nuốt xuống cổ họng Thánh Âm, con cá ban nãy mém xíu nữa tỉnh dậy bất chợt lăn ra ngủ say như chết.

Lý Giác Huyền biết là nàng ấy đã lâm vào cơn mê sảng, cũng không có gì e với chẳng dè nữa.

Trực tiếp cởi hết đồ của hai người họ...
Đặt cổ chân nhỏ nhắn của Thánh Âm lên bắp vai cơ bắp sứt sẹo của mình, nhẹ nhàng tách hai đùi nàng ra.

Lý Giác Huyền để vòi voi chàng trước cửa hoa của nàng, hít vào một hơi thật kìm nén, sau đó chàng thúc mạnh hông.

Thân thể của Thánh Âm quả là vưu vật bảo bối trời sinh, dù cho có bị chàng đâm bao nhiêu lần chăng nữa, vẫn sẽ vĩnh viễn ngọt nước như ngày đầu.
Lý Giác Huyền cắm sâu vào đoá hoa, xúc cảm co bóp ấm nóng bao quanh lấy gốc rễ, thực muốn bức chàng ta điên quá.

Chưa kể, đoá hoa của nàng đang thầm tiết ra dịch nhờn, dịch nhiều đến độ ướt đẫm cả vị trí giao phối của hai người họ.


Mặc dù khi này thần trí Thánh Âm vốn đã ngủ say, thì thân thể nàng vẫn tự động sinh ra phản ứng tình dục nguyên thuỷ tự nhiên nhất.

Lý Giác Huyền nắm rõ toàn bộ điều này trong đầu, bắt đầu vận động cái hông tráng kiện, đi ra đi vào ác liệt vô cùng.

Bàn tay chàng ta lại càng ác liệt hơn, cấu véo đủ kiểu trên da thịt non mềm của nàng.

Nếu lúc này Thánh Âm mà tỉnh giấc, chắc nàng ấy sẽ không nhịn được mà tát chết Lý Giác Huyền đấy.
Ngoại trừ không được nghe tiếng nàng ấy gào thét cầu xin, thì mọi thứ đều rất tuyệt vời.

Đến cuối cuộc chơi, khi đã thành công dùng cây gậy của mình đánh cho con cá tưới nước đầy giường, Lý Giác Huyền sẽ theo thói quen đem nòng nọc bắn vào miệng Thánh Âm.

Đêm đêm, nàng đều bị gã biến thái bệnh hoạn ép nuốt thứ này vào bụng.

Lý Giác Huyền nhìn môi lưỡi Thánh Âm dính đầy dịch trắng, ánh mắt u ám đáng sợ.

Đây không phải là biểu cảm hưng phấn sau khi được giải toả dục vọng, đây...giống như vẻ mặt muốn xông lên ăn tươi nuốt sống người hơn.

Cái bản mặt đó tràn ngập lệ khí âm trầm, cứ như chỉ thiếu một chút nữa thôi, là chàng ta sẽ xẻ thịt Cá Âm ra và nhai nhoàm nhoàm vậy...
"Ha ha ha..." Trong bóng đêm tĩnh lặng, điệu cười quái gở của người đàn ông vang vọng, đánh sâu vào nỗi sợ hãi của linh hồn người.

Ôm thân mình trần truồng của Thánh Âm vào lòng, cùng nàng quấn quýt.

Hôn nhẹ lên đôi môi đã nuốt sạch nòng nọc trắng của mình kia, Lý Giác Huyền bất giác bật cười quỷ dị, môi mỏng mấp máy.

Chàng ta nỉ non tha thiết, nhưng câu chữ mà chàng tuôn ra khỏi mồm lại chẳng tha thiết tí nào: "Âm Âm...Sao giờ? Ta muốn giết chết nàng...Thực sự rất muốn giết chết nàng."
Đánh gãy chân nàng...Hiếp chết nàng...Ăn sống nàng, cải tạo nàng...
Cái gì chàng ta cũng đều nghĩ tới.

Chỉ là chưa dám ra tay hạ thủ..