Đeo lên đôi khuyên tai dáng dài pha lê ngọc, vuốt ve chỉnh sửa kiểu tóc. Trong lúc Thánh Âm nghiêng mình trước gương để tô son thì ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ nhịp nhàng. Nghĩ mẩm là quản gia tới gọi mình, cô bặm bặm môi đáp lại: "Đợi xíu, tầm mấy phút nữa thôi là tôi ra."
Cô mới dứt lời, cánh cửa đã vội mở ra rồi.
Đậy nắp son lại, nhíu mày nhìn bà quản gia không có phép tắc như mọi ngày. Tính mở miệng trách móc vài câu, chỉ là khi bắt gặp bóng dáng cao lớn cùng vẻ mặt lạnh căm căm của Vĩ Kì ngoài cửa, Thánh Âm khẽ nuốt nước bọt. Lời nói ra đến miệng thành sự ấp úng khác: "A...Sao hôm nay anh về?"
Cô nghĩ, với tính cách của anh ta sẽ không tiêu phí thời gian để quay lại biệt thự đón mình đâu.
Ai ngờ, cái cô nghĩ nó lại không như cô nghĩ. ( Rối não ko các bro?:))))
Trên người anh vẫn mặc nguyên bộ quân phục họa tiết rằn ri, eo thắt đai lưng, chân đi bốt chuyên dụng dành cho quân đội. Trang phục này, so với những bộ vest đen càng khiến anh trở nên lạnh lùng hơn, nghiêm khắc hơn...Nhưng trông rất cấm dục mê người...
Phi phi phi, không thể phủ nhận một điều là tên Vĩ Kì này mặc gì cũng đẹp...
Nhìn mà muốn chà đạp ghê...
Đụng phải tầm mắt đen đặc đầy kì bí của nam nhân, Thánh Âm giật mình bừng tỉnh. Trong đầu âm thầm tự vả cho bản thân mình một cái...
Khốn khiếp, đầu óc ta nó vừa nghĩ cái gì vậy trời?
Sao lão nương lại có ý nghĩ không bình thường đó với tảng băng này chứ?
Điều chỉnh lại nào!
Vĩ Kì không hề đọc được mấy ý nghĩ như hàng loạt con chiên đang nhảy múa trong đầu nàng vợ mình. Anh đưa mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, từ trái sang phải...chỉ thiếu từ trong ra ngoài thôi. Thiệt tình...cục băng mặt đơ khẽ tán thưởng.
Vợ mình mặc gì cũng đẹp...
Không biết có phải do hiệu ứng tình yêu hay Thánh Âm đẹp thật nữa mà anh ta nói vậy...
"Anh về thay đồ." Vĩ Kì nghiêng người bước vào phòng, mở tủ quần áo ra. Đây là phòng ngủ chung của đôi vợ chồng bọn họ. Tuy nói là phòng ngủ chung, nhưng đa số anh ta đều qua đêm ở quân khu. Chỉ thi thoảng mới về nhà một xíu, xong lại cắp mông đi làm tiếp.
Trong tư tưởng của Thánh Âm, cô nghĩ rằng ắt hẳn anh ta làm một công việc gì đó kinh khủng lắm đây. Việc gì mà đến cả thời gian ở bên gia đình cũng không có luôn chứ. Thế này đúng là hành hạ người khác mà.
Nhưng cô nàng cũng không mong muốn gì Vĩ Kì ở nhà...
Mình bổn yêu tinh với Mồn Lèo là ổn rồi, là đủ rồi. Ban ngày chăm chỉ làm tiktoker kiếm xiền, tối đến thì lại ra siêu thị mua cá cá. Ngồi trong phòng làm việc nghĩ ý tưởng hoặc những hôm nào rảnh thì lướt Weibo...
Nếu Vĩ Kì đọc được ý nghĩ bấy giờ trong đầu vợ mình, chắc anh ta tức đến bật cười mất.
Thấy người đàn ông cầm bộ quần áo đi vào phòng tắm, Thánh Âm mấp máy khoé môi nhưng không nói gì cả. Tiếp tục quay người lại soi gương trang điểm nốt. Vừa hay tầm mắt cô vô tình đụng vào cái áo ngắn dưới sàn...
Thánh Âm:"..." Đây là vừa nãy lão nương vội cởi áo quá nên chưa kịp dọn...
Ách, không biết Vĩ Kì có thấy không?
Chắc không đâu nhỉ.
Cẩn thận đem áo ngắn ném vào rổ đựng, búi lệch mái tóc, dùng cặp cặp lên. Hài lòng ngắm nghía mình trong gương, Thánh Âm vui vẻ xách túi chạy ra cửa, xuống tầng...
Năm phút sau, Vĩ Kì đã thay xong quần áo cũng bước xuống.
Anh không mặc vest, mà chỉ khoác trên người một chiếc áo sơ màu đen bình thường. Nói nó bình thường nhưng khi được Vĩ Kì mặc lên càng tăng thêm vẻ cao lãnh khó gần. Quần âu đen bó sát đôi chân rắn chắc, nam tính. Tóc vuốt ngược, lộ rõ góc cạnh gương mặt điển trai không nói lên lời...
Hai người họ tính ra khỏi nhà. Trong khi đang vặn ổ khóa mở cửa, Vĩ Kì khẽ nhíu mày, vẻ mặt khó đăm đăm...
"Sao thế? Cửa không mở được à?" Thánh Âm thấy anh cứ giữ nguyên tư thế mở cửa, song động tác thì cứng đờ. Cô ngờ ngợ hỏi anh. Đột ngột Vĩ Kì quay đầu bước lên tầng. Hàng loạt hành động không đi kèm lời nói đó của anh chàng khiến cho đầu Hải yêu mọc lên đầy dấu chấm hỏi...
Cái tên này vốn tích chữ như vàng, lão nương đã sớm quen.
Chưa đầy một phút, người đàn ông đã lê dép loẹt xoẹt quay lại, khuỷ tay anh ta vắt một chiếc áo vest đen. Lời ít ý nhiều, trực tiếp đem cái áo trùm lên người Thánh Âm, lạnh bạc phun ra hai chữ cỏn con: "Trời lạnh."
Sau đó mới mở tung cửa ra, dắt tay kéo cô ra ngoài.
Thánh Âm:"..." Ta khinh! Giờ mới cuối hạ đầu thu, trời lạnh chỗ nào chứ?
Não tên này úng nước à?
...
Khách sạn cao cấp Désiric...
Nơi đây nổi tiếng là khu ăn chơi đầy tao nhã của tầng lớp thượng lưu. Cả toà khách sạn có tất cả năm mươi lăm tầng, còn bao gồm những khu vực nhỏ và sân vườn đài nước xung quanh. Désiric được các chuyên gia thẩm định nổi tiếng đánh giá là khách sạn được chuẩn năm sao Michelin, đại diện của nền ẩm thực Trung Hoa tuyệt mĩ. Cung cách phục vụ làm việc của nhân viên ở đây không khác gì lạc vào thiên đường. Từng tầng hội trường thiết kế xa hoa, rực rỡ. Dàn người đi dự hội trường ra ra vào vào...
Người vào đây đều kẻ lắm tiền hết, nên bạn có ăn mặc như thế nào...cũng không quan trọng lắm đâu.