Cuộc sống về sau khi đi diệt yêu ma quỷ quái của Ôn Tử Huyền rất phong phú, rất tràn ngập hương vị drama.
Cái gì mà phong ấn cương thi sắp lật quan tài, đi lên núi bước vào lãnh thổ của Yêu giới, rồi triệu hồi âm sai câu linh hồn, nhốt mười tám ác quỷ dưới địa ngục vào một bức tranh khoá dương khí, lại tới cái này và cái nọ, vân vân và mây mây.
Thậm chí có thể goi góp tất cả lại thành câu chuyện kể cổ tích nghìn lẻ một đêm ấy.
Thật không ngờ tuy sống đã qua nửa ngàn năm mà đầu óc chàng ta vẫn nhớ dai đến vậy.
Kể ra với vẻ mặt vô cùng tự hào nữa chứ.
"Thế thước đo trời là cái gì?"
"À, là thứ pháp bảo luyện quỷ La Sát ấy mà.
Cái thứ này do sư tổ gia trong đạo môn để lại.
Ta thấy cái thứ ấy khá thú vị, đi doạ chết người rất vui.
Năm đó sau khi đoạt xác, ta đã cướp nó từ đạo môn về."
"Đoạt xác?" Thánh Âm không hiểu: "Là sao? Không phải ngươi lấy xác người ta sống đấy chứ?"
Lý Giác Huyền trầm ngâm nheo mắt theo dõi nét mặt Thánh Âm, bất ngờ chàng thở phào một hơi: "Thật tốt, ta đã được gặp nàng vào thời điểm ta là chính ta."
...
Ôn Tử Huyền làm đạo sĩ, chàng đương nhiên có thể tự bấm đốt ngón tay, tính toán được bao giờ đến tử kiếp không thể thoát của mình.
Chàng vô cùng bất mãn, tại vì chàng không muốn chết trẻ.
Đúng vậy, hạn dương thọ của chàng sẽ kết thúc vào năm bốn mươi tuổi.
Chàng muốn kéo dài tuổi thọ của mình...
Nhưng không phải đều chết cả thôi sao? Chết già hay chết trẻ có khác gì nhau đâu.
Bước xuống Hoàng Tuyền, đi qua cầu Nại Hà, một chén canh Mạnh Bà liền quên đi tất cả của kiếp này.
Càng nghĩ, Ôn Tử Huyền càng không phục, dựa vào đâu cái đám yêu tinh có thể tu luyện sống lâu ngàn năm, còn chàng lại phải chịu ngủm cù tèo sớm chứ?
Chàng không muốn chết.
Chết đi rồi, mọi tu vi đạo hạnh của kiếp này chàng bồi dưỡng được đều coi như mất sạch.
Một đời đại sư uy danh ngời ngời, cớ sao phải kết thúc trong chiếc quan tài máu kia?
Thế là tâm trí tên họ Ôn này bắt đầu nảy ra một kế hoạch.
Điều này tương đồng với việc chàng ta đã bước một nửa bước chân lên con đường từ bỏ chính đạo mà mình luôn theo đuổi rồi đó.
Kế hoạch của vị Ôn đại sư này rất ư là vip pờ rồ.
Đúng kiểu gừng càng già càng cay, vì muốn sống lâu nghìn tuổi nên cái quỷ gì cũng nghĩ ra được.
Vào ngày mà định sẵn bản thân phải đi đời nhà ma, Ôn Tử Huyền đã dựng lên một màn kịch giả chết vô cùng tinh vi xảo quyệt hòng đánh lừa cái gã âm sai câu hồn.
Chàng ta lén ấn lên người mình chú khoá hồn, lưu lại một nửa linh hồn trong cơ thể, còn một nửa còn lại thì để âm sai câu xuống Địa Ngục.
Kế hoạch này diễn ra vô cùng suôn sẻ, tên âm sai đó không hề để ý rằng linh hồn mà hôm nay mình câu có màu sắc nhạt hơn so với thường lệ, cứ thế mà đem xuống trạm dịch Hoàng Tuyền thôi.
Vậy là từ đó, Ôn Tử Huyền phải sống trong trạng thái nửa người nửa ma vô cùng chật vật.
Chàng cũng không thể lộ mặt trước công chúng như xưa được nữa.
Đã làm thì phải làm cho trót, thậm chí để có thể đánh lừa âm sai, chàng ta đã dựng lên một vụ giả chết và tổ chức đám tang cho chính mình...
"Cảm giác dự tang lễ của bản thân như thế nào?" Thánh Âm chen miệng hỏi.
Lý Giác Huyền đương nhiên là rất kiên nhẫn trả lời nàng: "Khá thú vị.
Ta không nghĩ là hoàng đế lại coi trọng ta đến thế.
Lão già đó đã nhét ta vào một cái quan tài bằng vàng và đem đi chôn.
Đương nhiên về sau ta có đào mộ mình lên và vác quan tài đi bán rồi."
"Có người mua hả?" Trên đầu con cá vô thức xuất hiện mấy dấu chấm hỏi: "Hoàng đế hào phóng vậy ư? Cho ngươi cả quan tài bằng vàng cơ đấy."
Gã hoàng đế đó sao ngốc thế? Bị Ôn Tử Huyền đem lừa mà còn ngồi đếm tiền cho chàng ta nữa.
Ừm, nàng hỏi cái câu này.
Lý Giác Huyền nhíu mày hồi tưởng một lúc mới nhớ ra: "Thời đó có nhiều vị thương nhân hay quan lại quý tộc có sở thích đặc biệt lắm.
À còn nữa...Âm Âm, nàng cứ sờ ngực ta vậy ta sẽ khó tập trung kể chuyện tiếp cho nàng."
Thánh Âm tằng hắng ho một tiếng, mân mê cơ ngực săn chắc của họ Lý, cảm giác nuối tiếc khôn nguôi.
Ây dà, nhưng ban nãy nàng tỏ ra ngạo kiều vậy rồi, nếu bây giờ nàng còn mất dạy mần thịt chàng tiếp thì sẽ bị chê là mặt dày mất.
Nhưng cái tên mặt đơ cầm thú này, nhà ngươi không thể ăn mặc hẳn hoi khi nằm cạnh ta à?
Thánh Âm tính buông tay, nhưng Lý Giác Huyền đã giữ tay nàng lại.
Chàng đạm nhiên nói: "Cứ làm điều nàng muốn đi.
Giờ nghe ta kể nhé."
Đợi đến lúc kể xong, tới công chuyện cũng không vội.
...
Tại vì bị khiếm khuyết mất một nửa linh hồn nên tình trạng của Ôn Tử Huyền rất khó chịu.
Chàng không thể nào điều khiển được thân thể này nữa, như một con rối đã đứt mất vài sợi dây ấy.
Để giải quyết vấn đề tưởng khó mà dễ này, chỉ có một phương thức duy nhất, đó là bổ hồn.
Nói nôm na thì đây là cách đi nuốt linh hồn của người khác.
Nhưng Ôn Tử Huyền không thể để cho linh hồn mình rời rạc thế này được nữa.
Chàng phải hành động thôi, và chàng đã ăn rất rất rất nhiều linh hồn, nam nữ già trẻ, cái gì cũng có hết.
Phương pháp này cũng quá ích kỷ đi.
"Mỗi linh hồn phải được luyện hoá, có thế ta mới nuốt chúng được.
Nếu không, ta sẽ bị chúng cắn trả lại."
Khi ấy, linh hồn chàng quá yếu, chỉ cần sơ suất chút thôi là sẽ sai một ly đi một dặm.
Cho đến lúc linh hồn đã được bồi bổ xong xuôi rồi, cũng là khi thân xác của Ôn Tử Huyền đã hết hạn sử dụng.
Nó dần dần xuất hiện những đốm đen nhỏ rải rác khắp da thịt, đây là đốm ban thi, báo hiệu cho cái xác của một người đã chết.
Ôn Tử Huyền sao có thể nhốt mình mãi trong một cái xác sắp bị thối rữa đến vậy.
Vậy là hành trình đi đoạt xác trùng sinh của chàng đối với người ta đã bắt đầu.
Gần năm trăm năm bơ vơ trải qua trong hoàn cảnh sống nương tựa xác của người khác, nhiều khi phải trải qua những giây phút chật vật.
Nhưng Ôn Tử Huyền tuyệt không hối hận về quyết định năm đó của mình tí nào.
Chàng không muốn nhắc quá nhiều về công đoạn dài dằng dặc mà chàng đi cướp xác người khác với nàng.
Chàng biết, trong mắt Âm Âm bây giờ, chàng là một tên ích kỉ đến nhường nào.
"Vậy lý do ngươi sống như bây giờ tại vì...ngươi đã đoạt xác sao?" Thánh Âm chăm chăm nhìn chàng, có chút sợ hãi mà run rẩy đôi vai gầy: "Chỉ vì bản thân mình, ngươi đã hại chết nhiều người vậy ư?"
"Đúng vậy."
[ Mẹ kiếp! ] Hệ thống chủ khó nhịn mà văng tục: [ Tên này dù cho có ăn chín đạo sét đánh cũng không hết tội.
]
"Lý Giác Huyền...cũng bị ngươi cướp xác sao?"
"Không phải..." Chàng cảm thấy hơi bất lực với nàng: "Không phải ngay từ ban đầu ta đã bảo nàng ta là Lý Giác Huyền rồi à?".