Thánh Âm ôm trọn móng vuốt nhỏ của Mồn Lèo, bóp bóp bàn chân mềm mềm bông bông của nó. Cưng chiều mỉm cười: "Bảo bối, con chịu lạnh rồi."
Ôi, bình thường cô coi mèo đen nhỏ là quả trứng mà nâng niu trong lòng bàn tay. Nay chỉ vì nhiệm vụ mà nó tình nguyện chịu khổ nhiều vậy. Tiểu yêu tinh thật đau lòng chết mất thôi!
Cảm nhận được sự nũng nịu của nó, cô càng thương yêu thêm. Dùng bộ ngực mình để làm ấm dùm Mồn Lèo. Vừa vuốt lông mèo, Thánh Âm vừa hỏi: "Nói cho mẹ nghe, cưng đã trông thấy gì nào?"
Không phải cô muốn mèo đen nhỏ đi làm cái việc nhìn lén đầy bại hoại này. Là nó tự tiến cử bản thân mình.
Ban đầu Thánh Âm đương nhiên không đồng ý. Trong mắt cô, Mồn Lèo chỉ là đứa bé con non nớt ngây thơ, ai lại cho trẻ em đi thực hiện chuyện này chứ?
Nhưng sự cấm đoán của cô không có tác dụng.
Khi trông thấy bóng dáng Hành Vân giả đi vào, trước khi cửa vệ sinh khép lại. Tầm mắt Thánh Âm đã vô tình bắt được cái cục lông đen nhỏ đang núp trong đó. Biết là nó trái ý mình, song khi đối diện với cặp con ngươi tròn xoe cute đòi mạng này, tiểu yêu tinh vẫn không nỡ trách móc nó.
Mèo đen nhỏ liếm liếm lông chân, mồm kêu miao miao miao vài tiếng.
Ồ, con Sen! Ả đó là nữ nhân nha. Chính mắt trẫm đã chứng kiến điều đó.
"Mắt con chứng kiến gì cơ?" Thánh Âm gạ hỏi.
Mồn Lèo: "..." Con Sen! Sao Sen lại chú ý vào điểm này chứ? Ý chính của trẫm là vế đầu cơ mà!
...
Lăng Hành Vân không hề biết mình đã bị bại lộ thân phận chỉ bởi một con mèo. Sau khi nhanh nhẹn tụt quần đi đại tiện xong, "hắn" tỏ ra bình thản rửa tay, bước khỏi cửa vệ sinh. Trong đầu âm thầm cảm thán sự cơ trí của mình, "hắn" đã rất cố gắng mới tìm được một khu vệ sinh vắng người thế này. Có thế, mới không ai rõ được "hắn" là nữ.
Hong khô bàn tay ướt qua máy sấy, chỉnh sửa lại cổ áo cùng nếp quần. Lăng Hành Vân lại giả mạo thành một tiểu thiếu gia mặt trắng xinh đẹp tiêu sái đạp cửa đi ra ngoài. Chỉ là khi bắt gặp được thân hình mảnh mai mềm mại của thiếu nữ ở cửa bên phải, khoé môi "hắn" ta có chút cứng đờ. Nhưng bản lĩnh của người này vốn dễ đóng kịch, Hành Vân giả lập tức nở nụ cười dịu dàng: "Lôi phu nhân, hoá ra cô cũng ở đây à?"
Thánh Âm khẽ quan sát biểu cảm trên mặt "hắn", ngoài mặt tủm tỉm cười: "Ừ, vừa mới đi xong xong. Lăng tiên sinh, hoá ra anh cũng đi khu vệ sinh này. Ngoài kia đông người mất thời gian, tôi thấy chỗ này tiện nhất."
Một câu nói này, thành công đánh bay sự nghi ngờ của Lăng Hành Vân. "Hắn" ưu nhã gật đầu, tiếp lời cô...
Hai người bọn họ cứ thế cùng nhau nói chuyện về bàn ngồi.
Hành Vân giả đặt mông cạnh bạn gái, cảm nhận được nỗi lo lắng của cô ả. Dưới gầm bàn, "hắn" khẽ khàng vỗ nhẹ mu bàn tay cổ, tỏ ý trấn an. Hành động này đương nhiên không thoát khỏi ánh mắt của Thánh Âm. Tròng mắt cô lướt qua tia sáng kì dị, ý cười trên mặt dường như tăng thêm một phần.
Thú vị!
Quả thật rất thú vị.
"Tên đó có vấn đề gì à?" Đang mải miên man suy nghĩ, chợt bên tai vang lên giọng nam trầm ấm. Hơi lạnh như thể len lỏi sống lưng. Thánh Âm khẽ ngẩng đầu, tầm mắt vừa hay đối diện với ánh mắt đen đặc của nam nhân. Nội tâm âm thầm run rẩy vài cái.
Kì quái! Sao ta lại đọc được sự tức giận trong đó.
Thánh Âm lắc đầu, mở miệng: "Không ạ! Làm sao thế?"
Vĩ Kì đăm đăm nhìn cô, bản mặt của anh ta vĩnh viễn ngàn năm không thay đổi. Chợt Thánh Âm cảm thấy lạnh phần đùi, nhíu mày nhìn sang người đàn ông ngồi cạnh. Cô cố hạ thấp âm giọng nói với anh: "Vĩ Kì, buông tay khỏi đùi em."
Tên điên này! Không đâu sờ đùi lão nương.
Chẳng lẽ anh ta có hứng thú với mình ư?
Giọng nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ truyền vào tai, cộng với xúc cảm mịn màng khó nói trong lòng bàn tay kia. Thực sự khiến Vĩ Kì cảm thấy hôm nay hơi nóng, nhiệt độ bất chợt tăng lên sao?
Mùi hương huyễn hoặc trên người em ấy như có như không lọt vào mũi anh.
Thấy gã đàn ông này không thèm trả lời, thậm chí cái tay hư hỏng đó có xu hướng chèn sâu hơn. Thánh Âm nhíu mày cất giọng: "Anh say rồi, Vĩ Kì."
Vĩ Kì chớp chớp mắt vài cái, ngón tay khẽ nhéo nhéo nhẹ phần da thịt non mềm trong làn váy thiếu nữ, hại cho Thánh Âm giật bắn mình. Cô chưa kịp phát giận dẫm lên chân anh thì tay đã lui về rồi. Đặt một nụ hôn lên khoé mắt Thánh Âm, Vĩ Kì buồn bực bảo: "Âm Âm, về sau gọi anh là A Kì được không?"
Ồ, dù cho vẻ mặt anh ta chẳng có gì, thế mà Thánh Âm lại cảm nhận được anh đang buồn bực.
Thánh Âm ỡm ờ tiếng. Cũng chẳng bận tâm trong chuyện này cho cam, ngoan ngoãn gọi: "A Kì."
Đến lúc này, Vĩ Kì mới hài lòng quay lại tư thế ngồi cũ. Chỉ là bàn tay dưới gầm không hề cam lòng, quay sang bóp bóp tay Thánh Âm. Tiểu yêu tinh mới không thèm nói chuyện với tên này nữa. Bàn tay nhỏ xinh khác của cô nhấc đôi đũa lên gắp thức ăn đặt vào bát Vĩ Kì. Anh ta còn chưa kịp mừng thầm thì lại nghe thấy giọng nói dịu dàng của cô ấy: "Lăng tiên sinh, xin hỏi là anh có anh em ruột khác trong nhà không vậy? Anh đẹp trai vậy, nhưng lại có bạn gái rồi. Chi bằng để tôi tiến cử anh em anh với bà chị họ của tôi xem."
Đoạn, Thánh Âm lắc đầu cười: "Tôi kết hôn rồi đấy, thế mà đến giờ chị ấy vẫn ế."