"Dậy rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa." Vĩ Kì nhàn nhạt nói, ngón tay của anh ta không có nề hà gì mà bóp mạnh chiếc mũi nhỏ xinh đáng thương của Thánh Âm.
Anh biết cô ấy lúc này đang giả vờ ngủ.
Tiểu yêu tinh không hề muốn mở mắt dậy tí nào. Tại vì kẻ hiện giờ đang đứng canh gác trước giường cô không phải ai khác lại là Vĩ Kì. Khỏi nói cũng biết, sự việc cô tự ý chạy trốn sang New York gặp chuyện ắt hẳn khiến anh tức giận lắm đây.
Nhưng cái con heo Vĩ Kì này sắp sửa khiến cô ngạt thở mất! Không còn cách nào, Thánh Âm bèn mở bừng mắt. Há miệng thở dốc, cô hất bay cái tay chó của anh ra. Lườm nguýt: "Vĩ Kì, em không muốn tỉnh."
Nói xong, cô ấy bèn nhắm mắt vờ ngủ tiếp.
Chỉ là cái nhắm mắt này chưa kéo dài quá năm giây, thì cánh môi mềm của Thánh Âm chợt bị nam nhân ngoạm mút. Bất ngờ bị đánh đòn phủ đầu thế, Hải yêu không kịp khép môi lại. Người đàn ông dùng cả nửa thân mình đè ép thiếu nữ trên giường bệnh, cẩn mật né tránh để không đụng vào vết thương của cô. Cái hôn này cũng rất dịu dàng, hai người chỉ đá đá cháo lưỡi mấy lần thì cũng dừng lại. Nhìn trông Thánh Âm sắp mất hơi thở rồi kìa, cả gương mặt xinh xắn của cô ấy đỏ bừng. Làn mi dài cong chớp chớp, đôi mắt lưu ly đẫm nước thật cám dỗ người ta đến chà đạp mà.
Tuy đúng là muốn chà đạp thiếu nữ ấy dưới thân, nhưng nhìn cái dáng vẻ mặc đồ bệnh nhân yếu gà thế này của Thánh Âm. Vĩ Kì không nỡ hạ thủ.
Anh ta phải cố đóng tròn vai "Liễu Hạ Huệ không màng nữ sắc".
Thánh Âm không thể ngồi dậy, một bên đùi của cô đang trong tình trạng băng bó. Liếm nhẹ khoé môi còn vương nước bọt, cô nhìn sang Vĩ Kì ngồi trước mặt mình. Sau cái hôn nồng nàn vừa rồi, hai người họ đều yên lặng. Không ai nói gì.
Hải yêu này...nói đúng hơn là không dám nói thiệt. Nhìn sự băng lãnh tích tụ trong đôi mắt của người đàn ông đó, cô sợ mở lời trước thì ngay tức khắc bị anh ta giết lắm.
Còn Vĩ Kì hở? Anh ta không nói chắc tại bản chất ảnh vốn ít nói rồi.
Thế là cả hai người họ đều chìm trong im lìm. Không khí nhu hoà trong căn phòng đương nhiên không hề bị hai con người này ảnh hưởng. Tầm mắt Thánh Âm nhìn đến chậu hoa lưu ly đặt trên bệ cửa, cạnh đấy là tấm rèm vải trắng bay nhẹ. Hương hoa lưu ly lọt nhẹ vào mũi cô. Cuối cùng, Vĩ Kì khoanh tay trước ngực, lạnh lùng mở miệng: "Anh cần nghe lời giải thích."
Thánh Âm hướng mặt về phía anh, nhíu mày suy tư: "Anh ơi, chúng ta đang ở trong nước phải không?"
Kì lạ thay, anh ta có trả lời cô: "Ừ".
Sau đó tiếp tục dùng con mắt vô cảm của mình dán lên người tiểu yêu tinh.
Thánh Âm liếc đến cái giò bị thương của mình, hai ngón tay chọc chọc như thể đang boăn khoăn về một điều gì đó. Cô cúi đầu, chỉ đành tiện miệng bịa đặt: "Em muốn sang New York chơi một xíu. Hi hi hi, anh biết đó. Em ở nhà không có việc gì làm mà."
Hu hu, thiên phú của ta không bao gồm nói điêu ba hoa bốc phét.
Lén lút đưa mắt liếc Vĩ Kì, quả là không ngoài dự đoán của Thánh Âm. Sắc mặt anh ta đen hơn cả đít nồi rồi.
Thế là Thánh Âm quyết định làm đà điểu rụt cổ.
"Em không có việc gì làm?" Giọng điệu của Vĩ Kì tràn ngập mùi thuốc súng: "Em không có việc gì làm bèn một mình xách hành lý chạy đi chơi? Thậm chí vì thế mà còn nói dối anh? Thân phận của em rất đặc thù, an ninh bên Mỹ thì không an toàn. Em có biết, chỉ vì sự ngu xuẩn của em mà mọi chuyện đi đến bước này không hả?"
Anh ta nói một lèo, không nhanh không chậm. Đủ để người nghe thấy thấm thía. Nhưng điều khiến Thánh Âm kinh ngạc là gã đàn ông vốn luôn tích chữ như vàng này lại nói nhiều đến vậy.
Hải yêu chỉ dùng đôi mắt lưu ly tim tím long lanh vô tội nhìn Vĩ Kì. Cô không cảm thấy áy náy hay xúc động, ngược lại thì nói, cô ấy đang thấy tò mò.
Vẻ mặt của anh vẫn rất khó coi, song khi bị cặp mắt "bạch liên hoa" đó của Thánh Âm nhìn chằm chặp. Anh cố gắng nuốt cục tức vào bụng, nghẹn ắng tuyên bố: "Bắt đầu từ bây giờ, em đi đâu thì đi. Nhưnh nếu vượt quá giới hạn của anh..." Bàn tay to dày ấm áp của Vĩ Kì lướt tới chiếc đùi non bị thương. Giọng điệu lạnh tanh: "Đôi chân xinh đẹp như vậy, anh sẽ không kìm được mà bẻ gãy nó."
Thánh Âm rùng mình, bởi vì cô chợt liên tưởng đến...đã từng xuất hiện một con thủy quái đòi tháo gỡ chân cô xuống đem làm vật trang trí...
Nhìn lại Vĩ Kì lúc này, cùng với cái tay đang vuốt đến đầu gối trắng nõn. Tiểu yêu tinh có chút muốn rụt rụt thân mình. Tiếng nói đầy hứng thú của anh ta lại lọt vô tai cô: "Sao? Sợ rồi hả?"
"À không, anh khiến em nhột."
"..."
Bây giờ thì Vĩ Kì không thèm trả lời Thánh Âm nữa. Anh ta chỉ mở túi đựng đồ ăn đã mua về ra. Là hai chiếc hộp nhỏ có ghi tên quán ăn.
Cái hộp đầu là một hộp cháo hải sản. Bảo quản nhiệt độ cũng khá tốt. Hai người bọn họ nói chuyện nãy giờ mà cháo vẫn chưa hoàn toàn nguội. Hương vị thơm ngon của bát cháo như đang quyến rũ Thánh Âm đến liếm sạch nó. Cô mong chờ nhìn sang cái thìa trong tay Vĩ Kì. Dè dặt một hồi thì thôi, cô vẫn to gan kéo kéo tay áo anh: "A Kì, em ăn với."