Roxaane đi rồi, cả căn phòng ban nãy còn thoang thoảng sức sống giờ lại chìm trong im ắng nặng nề. Maris ngồi ở giữa nệm giường trắng tinh, mái tóc dài màu bạc mượt mà được một chiếc cặp tóc dựng lên. Mặt mày tràn ngập vẻ đẹp u sầu không thể tả được, ánh mắt năm xưa vốn luôn linh động tươi cười giờ trông thật chán nản.
Đi đến cửa phòng bệnh, nhìn xuống dưới. Trông bóng hình nhỏ bé đồ cam chói lọi của Roxaane leo lên xe ô tô. Maris nghĩ mẩm, lần sau phải bảo bà cô này đến bệnh viện ăn mặc bình thường chút xíu. Chứ diện cả cây đồ cam này thật sự quá không hợp lí rồi.
Bỗng nhiên một tiếng mèo kêu miao miao vang lên, Maris lết dép đến gần cái giường, hất tung cái chăn ra. Nệm giường trắng tinh càng làm nổi bật rõ cục lông đen đó. Maris xách nó dậy, đặt trên nền đất. Sau đó tùy tiện ném cho mèo đen nhỏ một hộp cá ngừ: "Ăn đi, mẹ có chút việc cần giải quyết."
Mồn Lèo cũng không thèm kêu thêm tiếng nào nữa, trực tiếp dùng răng nạy lắp lon cá ra. Chõ cái mồm lắm lông vào đó húp sùm sụp.
Vẫn không thay đổi, dù có gần ba năm trôi qua nhưng mèo đen nhỏ y như cũ là mèo đen nhỏ. Thân hình của nó không hề phát triển theo thời gian.
Nói đến đây, chắc mọi người hiểu rõ rồi chứ nhể? Cô gái bệnh tật tên Maris đây chính là cái con Hải yêu năm xưa xách mông chạy trốn - Thánh Âm.
Đồng hồ sinh tử đang dần dà đếm ngược. Không hiểu sao vì cớ gì một tháng trước, Thánh Âm tỉnh dậy thì phát hiện một đầu tóc đen của mình đều bị chuyển hoá thành trắng phau. Đến cả lông mày, lông mi, lông nách =))) cũng không ngoại lệ. Sau ngày đấy, những cơn ho điên cuồng không dứt thi nhau ập tới, số khăn giấy Thánh Âm phải dùng để lau máu càng ngày càng nhiều. Tình trạng này kéo dài liên miên, dùng thuốc giảm đau cũng không ổn. Thế là Roxaane bèn cưỡng chế lôi cô đi bệnh viện.
Thánh Âm hỏi hệ thống chủ, nó bảo. Khi hư không giả sắp chết, thì cơ thể sẽ gây ra hiện tượng thoái hóa. Tiểu yêu tinh hiển nhiên rằng mình đã rơi vào tình trạng này.
Cô không cam lòng, càng quyết tâm quật ngã kẻ sát nhân hơn. Chỉ khi hắn ta về nơi chín suối rồi thì Thánh Âm mới được sống.
Hệ thống chủ cũng không giải thích gì nhiều cho cam. Hải yêu hỏi câu nào mà vượt quá giới hạn, nó sẽ im lặng.
Khởi động máy laptop, Thánh Âm phát hiện trong hộp thư điện tử của mình có một số thông tin mới lạ. Sáu tháng trở lại đây luôn luôn có mấy vụ thảm sát liên tiếp dành cho các cô gái trẻ. Nạn nhân đều có các đặc điểm chung, đều là gái Châu Á.
Tóc đen, mắt đen, vẻ ngoài xinh đẹp. Thế là cứ bị giết thôi.
Nhưng may thay nạn nhân vẫn không phải là cô. Ha, vĩnh viễn cũng không thể là cô được.
Cảnh sát đau đầu vì vụ này, lén lút sai sử gián điệp ẩn giấu trong bóng tối đi theo dõi. Song chẳng có công ích gì, tại vì những đối tượng bọn họ bảo vệ chẳng gặp chuyện gì cả.
Hung thủ đứng sau vụ này chưa biết là ai. Nhưng tiểu yêu tinh cam đoan trăm phần trăm đó là kẻ sát nhân.
Hắn đang nhắm đến Thánh Âm đây mà. Ai bảo cô trốn kĩ quá cơ, vậy là hắn đã giết lầm mấy sinh mệnh vô tội rồi.
Nghiệp chướng!
"Này, nhóc!" Vứt cái lon cá rỗng tuếch vào thùng rác, Thánh Âm ôm mèo đen nhỏ vào lòng. Cầm khăn giấy ướt lau lau chút nước sốt cá trên mép mồm lắm lông của nó, cô sủng nịnh bảo: "Sắp sửa đến trận chiến cuối cùng rồi đó. Bảo bối giúp mẹ vài việc nha."
Miao...
Đương nhiên là có nha. Sen bảo trẫm làm gì, trẫm liền làm đó.
...
Ban đầu Thánh Âm cũng rất muốn giết chết kẻ sát nhân. Cô đã tìm ra thân phận hắn từ lâu, giờ chỉ cần mỗi ngày tẩm độc cho tên đó là hắn sẽ nhận phải cái chết thần không biết, quỷ không hay. Nhưng thật đáng chết, hệ thống chủ bảo: [ Túc chủ không thể sát sinh.]
Thánh Âm tí nữa thì lật đổ bàn ăn.
Không...không thể sát sinh á?
Đánh rắm à?
Sau đấy dành một đêm để suy ngẫm lại ý của hệ thống chủ said. Thánh Âm mới tường tỏ nhớ ra một số điều. Bắt đầu ngồi trong phòng cắt ghép các mảnh manh mối quan trọng lại với nhau. Hoá ra đáp án cô nhìn thấy chỉ là giả, trùm cuối chân chính sau lưng quả thật diễn kịch rất hay.
Xoa xoa cằm cười, trong đáy mắt lưu ly của Thánh Âm nhiễm lên sao sáng linh hoạt.
Khà khà khà, trời ạ! Sao cuộc chiến này mịa nó lại có thể khiến lão nương hưng phấn thế!
___________________________________
Một tháng sau.
Sân bay Quốc tế Fresno Yosimite.
"*Maris cục cưng, chuyến đi này cẩn thận nghen. Cưng mà phát bệnh thì nhớ call cho chụy mài đấy*." Roxaane đau lòng xoa mặt Thánh Âm, ôm cô bạn nhỏ một cái thật mãnh liệt. Do hôm nay lén đưa tiễn Maris sang Trung Quốc nên ả da đen này ăn mặc có chút bình thường hơn so với mọi khi.
Hải yêu đầu đội mũ len, gương mặt thanh thoát không vương vấn bụi trần. Ngoài trời tuyết cơ hồ rơi càng nhiều. Hôn nhẹ một cái lên má Roxaane đầy thân mật, Maris cười: "*Có lẽ tôi sẽ phải ở Trung Quốc khá lâu. Roxaanie nếu mà rảnh thì tới đấy thăm tôi nha. Chúng ta cùng đi chơi*."
Nghe người bạn nhỏ hứa hẹn với mình vậy, Roxaane bật cười thật hạnh phúc. Tiếng nói của phát thanh viên vang vọng, cô ả chỉnh sửa lại vạt áo cho Thánh Âm rồi đẩy người vào lối đi qua cửa khẩu. Vẫy tay chào tạm biệt: "*Maris, là cưng hứa trước. Đến lúc chị mài tới nơi chớ có lật lọng đấy*."
Thánh Âm đương nhiên gật đầu mỉm cười đáp lại. Cô càng không để chuyện này trong lòng...
Nhưng mà, Roxaane lại khác.
Mẹ kiếp! Biết thế thì không hứa hẹn cho rồi!
_________________________________________
< **Góc bình chọn**>
**Vị diện này sắp end. Ừm, ý tưởng về thế giới sau đã có. Là cổ đại nha.
Tôi tốt bụng cho mấy cô bình chọn vị diện =)):
1, Hoàng hậu hồng hạnh xuất tường.
2, Tỷ muội loạn luân thì có sao?
Cái nào cũng phê hết, nên cứ chọn đi**:).