Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 142: Như thế nào là cuồng em gái (42)



Hồi lâu không chờ dược đáp lại, tiểu cô nương cuối cùng cũng chịu giương mắt lên, có chút kỳ quái nhìn về phía Lục Bất Trì.

Biểu tình trên mặt Lục Bất Trì có chút dại ra, thoạt nhìn rất ngây ngốc.

Khó được có hai phần đáng yêu..

Yến Lạc chớp chớp mắt, đè sự ngượng ngùng vừa nảy lên trong lòng xuống, khóe môi nhịn không được ngoéo một cái, giơ tay quơ quơ trước mắt tiểu ca ca nhà mình.

"Tiểu ca ca?"

Tay nhỏ còn chưa thu hồi, thân mình lại đột nhiên bị kéo về phía trước, trực tiếp bị Lục Bất Trì hung hăng ấn vào trong lòng ngực.

Khuôn mặt nhỏ chôn trong lồng ngực hắn, xung quanh ngập tràn hơi thở của hắn, Yến Lạc có thể nghe thấy tiếng tim đập thịch thịch bên tai, chậm rãi hợp nhất với tiếng tim của cô.

Cô không nhìn thấy biểu tình của Lục Bất Trì, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ chung quanh không ngừng tăng lên.

Lục Bất Trì giống như có chút kích động, qua một lúc lâu mới hơi cúi đầu xuống, tiến đến bên tai Yến Lạc, thanh âm nhẹ nhàng, mang theo mê hoặc vang lên, tràn đầy dụ dỗ, còn mang theo một tia khàn khàn, "Lạc Lạc.. Nói lại lần nữa? Nha? Chỉ một lần.."

Cảm xúc không xác định cùng mừng như điên rõ ràng đến mức Yến Lạc có thể cảm nhận được.

Khóe môi nhịn không được hơi hơi ngoéo một cái, tay nhỏ chậm rãi ôm lấy hắn, "Thích tiểu ca ca nhất, thích tiểu ca ca nhất, nói mấy lần đều có thể.. Cho nên.." Không cần lại toát ra loại này cảm xúc này được không?

Thân mình đột nhiên bị xoay lại, cảnh tượng chung quanh nháy mắt rách nát, phía sau lưng chính là cái giường mềm mại, Lục Bất Trì chống thân mình cùng nằm đối diện với Yến Lạc ở trên giường.

Đáy mắt hắn tựa hồ ấp ủ gió lốc, động tác dưới tay lại ôn nhu đến cực điểm, xẹt qua gương mặt Yến Lạc, từ từ chạm đến cái cổ thon dài, rồi đi xuống chút nữa.

Tiểu cô nương nhìn qua có chút sợ hãi, tay cầm bàn tay to của hắn, có chút chần chờ.

Lục Bất Trì hơi cúi người xuống, "Lạc Lạc, đừng sợ."

"Ừm.. Không sợ." Yến Lạc nháy mắt, nụ hôn của Lục Bất Trì lại lần nữa hạ xuống, ôn hòa xoa dịu cảm xúc của Yến Lạc.

Thừa dịp cô gái nhỏ bị hôn đến mơ mơ hồ hồ, bàn tay không thành thật chậm rãi cởi bỏ quần áo của Yến Lạc.

Cánh môi đi xuống, lưu lại từng đóa hoa màu đỏ tươi đẹp.

Âm thanh của Yến Lạc dường như có chút khó chịu, tay nhỏ không tự giác chống lại đầu của Lục Bất Trì.

Lục Bất Trì hơi ngẩng đầu lên, thanh âm áp lực, âm cuối kiều diễm, "Anh thật là cao hứng, thật sự rất cao hứng, có thể chứ? Lạc Lạc.."

Chẳng qua không cần Yến Lạc trả lời, tay hắn đã làm Yến Lạc nói không ra lời.

Hơi thở trên người Yến Lạc tràn ra làm cảm giác phát trướng vì bị tinh thần lực bùng nổ làm khó chịu chậm rãi biến mất, cả người đều thoải mái hơn hẳn.

Đặc biệt là người mình mơ ước bấy lâu đã nằm trong lồng ngực, tâm tình của Lục Bất Trì lần đầu tiên sắp bay lên trời.

Ôm ấp thân mình nho nhỏ mềm mại trong lòng ngực, đáy mắt Lục Bất Trì đỏ hồng như sắp nhỏ máu.

Sau đó vừa dịu dàng lại vừa kiên quyết bao phủ lên, đồng thời ngậm lấy môi Yến Lạc, che lại tiếng hô đau tràn ra nơi khóe môi của cô.

Bóng đêm mê ly, bức màn đóng chặt, che đi một phòng kiều diễm.

Thân mình chỉ cảm thấy phập phập phồng phồng, sau đó dòng nước ấm áp chảy qua toàn thân, cái loại cảm giác này cuối cùng cũng chậm rãi xoa dịu cảm giác thân thể bủn rủn cùng thừa nhận không nổi.

Chắc là có thể nghỉ ngơi rồi? Đôi mắt to tròn của Yến Lạc ngay cả mở cũng lười, ghé vào lòng ngực của Lục Bất Trì trực tiếp hôn hôn trầm trầm ngủ thiếp đi.

Cảm nhận được bàn tay của Lục Bất Trì đang dò về hướng địa phương mẫn cảm, còn theo bản năng múa may tay nhỏ làm bộ uy hiếp.

Cô nhóc trắng nõn bị mổ thành bánh bao cuộn, cuối cùng chỉ có thể vô lực huy động tay nhỏ cự tuyệt, thoạt nhìn đáng thương lại đáng yêu.