Mau Xuyên Nữ Xứng: Sủng Ngươi, Hắc Hoá Nam Thần

Chương 40: Đồng thoại đều gạt người (40)



Editor: Kiều Tiếu Nương Tử

Thấy tia hoảng sợ nơi đáy mắt vương hậu, hắn khẽ cười một tiếng, một tay chống cằm, thân mình hơi ngả về sau, một tay nâng cằm thiếu nữ đã ngồi quỳ dưới ghế của hắn.

Thiếu nữ kia bị hoảng sợ, tình huống từ kinh hoàng chớp mắt trở nên bình tĩnh hơn, tâm tình còn chưa kịp nhẹ nhõm lại thì phải đối mặt với đôi mắt xanh lam của Tu Ẩn.

Gương mặt không khỏi ửng đỏ, con ngươi hơi hơi rũ xuống, hai cánh lông mi nhẹ nhàng rung động.

Cảnh đẹp như vậy nhưng lại làm ánh mắt Tu Ẩn nhiễm sắc chán ghét, không khỏi càng thêm bực bội, tùy tay ném thiếu nữ sang một bên.

Vương hậu nhìn thiếu nữ tóc đen mạc danh bị ném ngã xuống đất, vẻ mặt mờ mịt lại không dám hỏi, trong lòng chợt lóe lên một ý niệm khác.

"Cậu nghĩ tôi ngốc đến nỗi sẽ tập trung tất cả mọi người đến đây cùng trúng bẫy rập của cậu sao? Tôi nhớ rõ.... Cậu rất để bụng cái bình hoa tên gọi Yến Lạc thì phải?" Trong mắt vương hậu xẹt qua một tia ác ý.

Nhưng lại đủ khiến Yến Lạc biết rõ nguyên nhân chuyện xảy ra ở chỗ cô.

Mà Tu Ẩn đích thực không giống với trong tưởng tượng của cô, về phương diện giá trị hắc hóa cô cứ nghĩ cô còn có thể giãy giụa một chút, hảo hảo đưa quan hệ của hai người trở về quỹ đạo.

"Ký chủ rốt cuộc cô đã chịu suy nghĩ cẩn thận rồi."

Đáy mắt Yến Lạc xẹt qua một đạo ánh sáng nhạt, đang muốn tiếp tục nghe xong rồi tìm thời điểm thích hợp để xuất hiện trên sân khấu mở miệng cảm hóa nam thần.

Thanh âm của Tiểu Phấn Hồng đột nhiên vang lên, "Ký chủ! Cẩn thận!"

Yến Lạc chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen, sau đó mũi miệng liền bị bóng đen che lại.

.....

Trong đại điện, Tu Ẩn rũ con ngươi, cười khẽ một tiếng, "Thoạt nhìn tôi giống bà...... Ngu ngốc như vậy à?"

"Cậu không cần đắc ý quá sớm, chẳng lẽ cậu đối với nha đầu kia một chút cảm giác cũng không có? Nếu không có...." Vương hậu ý vị không rõ cười khẽ một tiếng, nhìn các thiếu nữ có tóc và mắt thuần một màu, không tiếp tục mở miệng.

"Muốn rời tầm mắt của chúng tôi để chúng tôi không duỗi tay đến thiếu nữ kia phải không? Tu Ẩn, một bước này của cậu đúng thật là ngu ngốc."

Vương hậu vừa nói như vậy, một người có sắc mặt nghiêm túc chạy vào, mím chặt môi kề tai Tu Ẩn nói hai câu, sắc mặt của Tu Ẩn lập tức thay đổi.

Vương hậu lại cười, "Xem sắc mặt này của cậu, hẳn chúng tôi đắc thủ rồi..."

Lời còn chưa nói xong, lại thêm một người nhanh chóng chạy vào, cả người đầy máu đen vô cùng chật vật, vừa thấy vương hậu thì bất ngờ quỳ xuống, "Điện hạ, nhiệm vụ thất bại, hành động của chúng ta bị bại lộ."

"Sao có thể?!" Vương hậu đột nhiên mở to hai mắt nhìn, thanh âm có chút bén nhọn nghẹn ngào.

Tu Ẩn cúi thấp đầu, sợi tóc kim sắc che khuất đôi mắt tạo thành bóng ma, "Roẹt ---" một tiếng, hắn rút kiếm của người bên cạnh ra.

Trên mũi kiếm bén nhọn lưu chuyển ánh sáng lạnh băng, hơi thở áp lực lan tràn.

Vương hậu rõ ràng bị khí thế của Tu Ẩn dọa sợ, hơn nữa ưu thế cũng không nằm trong tay, bà ta lập tức hoảng loạn, hét lớn, "Yến Giang, Yến Giang?!"

Thanh âm khàn khàn kinh hoảng quanh quẩn ở trong đại điện.

Không bao lâu, một giọng nói khác vang lên, mang theo ý cười nhàn nhạt, "Vương hậu điện hạ, ngượng ngùng rồi, giao dịch của chúng ta...... Tựa hồ không cần phải tiếp tục nữa."

Dù sao hiện tại hắn đã tìm thấy Lạc Lạc......

Những người ban đầu đi theo vương hậu chậm rãi lui về sau, làm bại lộ vương hậu đang hoảng sợ.

"Cậu nói cái gì?!"

Không để ý bà ta kêu to, tiếng giày lộc cộc đi trên mặt đất vang lên.

"Lạc Lạc đáng yêu của anh, thấy không? Vẫn là ca ca tốt với em nhất, không phải sao?"