Dưới chân xoay nhanh một cái, liều mạng nâng góc váy, thân mình ngửa về phía sau, đột ngột nhảy lên, khó khăn lắm mới ổn định được cơ thể.
Yến Lạc hít sâu một hơi.
Còn may còn may, không bị té ngã, hẳn là không có người thấy đi?
Chỉ vừa mới nghĩ như vậy, bên cạnh lại truyền đến một tiếng "phốc xuy" ( tiếng cười).
“Đinh —— nam thần hắc hóa xuất hiện, Ngải Nhĩ Tư Lan Khắc Tu Ẩn, giá trị hắc hóa mở ra —— ( 70 / 100).”
Yến Lạc:……
Ở chỗ ngoặt có một bóng người không cao đang đứng.
Nguyên chủ hiện tại mười tám tuổi, trong khi năm nay Tu Ẩn mới mười lăm tuổi, vẫn còn là một cậu bé……
Cho dù chỉ là cậu bé nhưng cũng không thể chắc chắn rằng vừa rồi hắn không thấy gì! Không cần buông tha cho hắn!
“Tiểu Hồng có lòng tốt nhắc nhở, giá trị hắc hoá của nam thần tương đương với mức độ nguy hiểm cực cao nha, mong ký chủ cẩn trọng chú ý!"
Yến Lạc:…… Mức độ nguy hiểm?
Tốt thôi, cậu thắng.
“ Cô chính là người bị Nhị vương huynh nhặt về, tự xưng là công chúa chân chính?"
Thanh âm của thiếu niên trong trẻo dễ nghe, không mang chút khàn khàn nào ở độ tuổi thiếu niên này nên có, ngược lại lộ ra một tia non nớt mềm mại, làm cho lỗ tai Yến Lạc tê dần.
Chẳng qua ý tứ bên trong lời nói của thiếu niên, ngữ khí này, làm Yến Lạc lập tức căng lên toàn bộ tinh thần.
Thân ảnh kia khẽ nhúc nhích, đi ra từ chỗ ngoặt.
Quang mang nhàn nhạt ánh lên trên sợi tóc màu kim làm hô hấp Yến Lạc cứng lại.
Thiếu niên mười lăm tuổi, chiều cao đã cao hơn nhiều so với Yến Lạc, nhưng dễ dàng nhìn ra được là còn đang phát dục, bộ dáng tái nhợt suy nhược, tóc ngắn kim sắc, đôi mắt màu xanh lam, trên khuôn mặt tuấn tú còn hiện lên vẻ non nớt.
Yến Lạc hơi hơi ngây người, mà Tu Ẩn thấy Yến Lạc không nói lời nào,nhấc chân đi tới bên cạnh Yến Lạc, cả người hơi hơi ngả về trước, cọ vào bên tai cô, sợi tóc mềm mại tựa hồ xẹt qua gương mặt của Yến Lạc, mang theo ý cười nhè nhẹ, gương mặt thiên sứ và thanh âm ôn nhu của thiếu niên có vẻ non nớt, nhưng hơi thở cùng lời nói lại mang theo sự ác liệt không dễ phát hiện.
“Thế nào? Bị dọa choáng váng? Công chúa chân chính thật đúng là…… Yếu ớt a.” Thật không biết gia hỏa tìm ra người này trừ bỏ thỏa mãn một chút lòng hư vinh thì còn có ích lợi gì.
Thuần túy bình hoa, hoàn toàn không có chỗ nào dùng được.
Yến Lạc rõ ràng nhìn ra được điểm này ở trong mắt thiếu niên, con ngươi hơi hơi trừng lớn, quai hàm phồng lên, bộ ngực ưỡn ra phía trước, “Tác dụng của tôi rất lớn!”
Bên trong đôi mắt xanh lam của thiếu niên xẹt qua một tia tà khí, giây lát lại không thấy nữa, liếc mắt nhìn ngực của Yến Lạc một cái, cười nhạt mở miệng, "Ví dụ?”
Hả…… Ví dụ như……
Nhất thời không nghĩ tới người này sẽ hỏi như vậy, trong đầu bắt đầu nhanh chóng tự hỏi.
Thấy Yến Lạc nghẹn họng, Tu Ẩn nhịn không được khẽ cười một tiếng, “ Ân, được rồi, tôi tin cô,…… Rất lớn.”
Âm cuối của thiếu niên mang theo ý cười nhàn nhạt, rõ ràng không có vấn đề gì, nhưng Yến Lạc tổng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng……
Đôi mắt hơi hơi lập loè, suy nghĩ nửa ngày đến khi Tu Ẩn mất đi hứng thú trực tiếp xoay người bước đi, rốt cuộc mới nhớ tới bản thân muốn nói gì.
Đôi mắt chợt sáng lên, quang mang nơi đáy mắt kia làm Tu Ẩn hơi sửng sốt.
Thanh âm vui sướng vang lên.
“ Tôi có thể giúp cậu tránh được một tai hoạ lớn!”
Trước khi tai hoạ lớn ập đến, những đồ vật lung tung rối loạn đó cũng sẽ xuất hiện ở chung quanh, mà lúc sắp phát sinh tai hoạ người dân sẽ bị hơi thở đen quấn quanh, điều này cô có thể nhìn thấy được.
Tiểu Phấn Hồng chú ý tiến trình nhiệm vụ, nghe Yến Lạc nói vậy cũng tò mò muốn cảm thụ lực lượng của cô.