Quân Sâm nhìn một lúc lâu, mới buông đồ vật trong tay xuống, sau đó đi tới trước sô pha.
Ngồi xổm xuống, đáy mắt mang theo hắc ám.
Nhóc con trên sô pha ngủ rất sâu, tựa hồ cũng rất mệt.
Tai mèo màu trắng trên đầu thường thường run lên một chút, đôi mắt nhắm chặt, cánh môi phấn nộn vô ý thức mở ra, nhả khí như lan.
Ánh mắt đi xuống.
Hô hấp hắn cứng lại.
Trên người Yến Lạc còn mặc áo sơ mi của hắn, ôm thảm lông nghiêng người nằm trên sô pha.
Từ góc độ này của hắn, vừa lúc có thể nhìn thấy thân mình nửa che nửa lộ của cô, da thịt trắng nõn như phát sáng.
Căn bản luyến tiếc dời mắt đi.
Trên người cô còn mang theo một mùi hương thơm ngọt như mùi sữa, hỗn tạp với hơi thở trên người hắn, triền miên với nhau, loại cảm giác này làm Quân Sâm dị thường thỏa mãn.
Cứ như vậy không biết bao lâu, ánh đèn đột nhiên sáng lên rốt cuộc vẫn quấy rầu đến giấc ngủ của Yến Lạc.
Lông mi như cánh bướm hơi run rẩy một chút, sau đó Yến Lạc ưm một tiếng, mở mắt ra.
Trong đôi mắt to tròn tràn đầy mờ mịt ngây ngốc nhìn Quân Sâm ngồi xổm trước mặt mình.
Trên thực tế, Yến Lạc thật đúng là có chút không kịp phản ứng lại, vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một đôi con ngươi đen đặc, bên trong không biết quay cuồng cái dạng sóng gió mãnh liệt gì, thẳng tắp nhìn chằm chằm cô.
Chỉ cần là người đều sẽ bị dọa đi? Huống chi là Yến Lạc vốn dĩ liền tự hiểu lấy mình, túng đến không chịu nổi đâu.
Cảm nhận được trái tim nhỏ bùm bùm nhảy lên không ngừng, Yến Lạc nhịn không được muốn hỏi vị đại lão này, rốt cuộc là ngày ngồi chỗ này nhìn cái gì vậy?
Sửa sang quần áo ngồi dậy, đối mắt sáng lên, "Quân Sâm."
Nhìn tiểu cô nương giống như thời điểm cô còn là mèo, vừa thấy hắn về liền nhịn không được thấu lên, khóe miệng Quân Sâm gợi lên một độ cong thật nhỏ, đem tiểu cô nương hoàn toàn không có ý định bổ nhào vào hắn vớt vào ngực.
Yến Lạc: "..."
"Đinh -- giá trị hắc hóa của Quân Sâm -2 (28/100)"
Chỉ kêu một tiếng thôi mà, cao hứng như vậy sao? Yến Lạc nháy mắt, giơ tay đụng vào mặt Quân Sâm một chút.
Quân Sâm nhìn tiểu cô nương vẻ mặt hồn nhiên trong lòng mình.
Mềm mại đến nỗi làm hắn không thể buông tay, bất quá hắn cũng không cần buông ra, vốn dĩ hắn chính là người thân cận nhất với cô, tựa như vừa rồi không có khoảng cách, hắn nên đứng bên người cô.
Nghĩ kỹ điểm này, đáy mắt Quân Sâm càng thẫm lại, trực tiếp bế Yến Lạc lên, trên tay còn xách theo hai cái túi, ôm Yến Lạc đi về hướng phòng ngủ.
Yến Lạc nhìn theo hướng đi của Quân Sâm, hơi chớp mắt.
A u, có điểm kích thích?
Được thật cẩn thận đặt lên giường, dưới thân có thứ gì vừa lúc cấn vào eo Yến Lạc.
Từ dưới lưng móc ra một món đồ chơi bằng len, bên trên có dấu răng rất rõ ràng, Yến Lạc nghe được một tiếng cười khẽ vang lên.
Yến Lạc: "..."
Anh còn cười nhạo cô như vậy, anh sẽ mất đi một bảo bảo đáng yêu đấy.
Món đồ chơi trong tay bị người này lấy đi, tùy tay vứt sang một bên, đáy mắt hắn mang theo ý cười giơ tay xoa xoa sợi tóc màu đen của Yến Lạc, đưa túi trong tay cho cô, "Trước thay quần áo đi, tôi hâm nóng cơm đã."
"Ừm." Yến Lạc ôm túi nhìn Quân Sâm vẻ mặt sủng nịch, ngoan ngoãn gật đầu.
"Ngoan." Nói như vậy, lại không chỉ thỏa mãn với đụng chạm đơn giản, Quân Sâm cúi đầu xuống, giống như chuồn chuồn lướt nước đụng môi vào tóc mai của Yến Lạc một chút.
Sau đó dường như không có việc gì đứng dậy, xoay người đi về phía ngoài.