Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 209: Nhiệm vụ ban thưởng



Xích Mặc A Vu cười khổ: "A Nô vẫn luôn chán ghét thi trùng, cho nên chúng tôi đều cho rằng cô ta cũng sẽ không biết Tử Chú thuật, sau này bởi vì Linh thi trấn hồn trùng bị Mễ Đóa đánh cắp, chúng tôi suy đoán có thể A Nô rời khỏi bộ tộc sau đó mới bắt đầu luyện chế thi trùng."

Lâm Tịch lại cho rằng người có khả năng luyện chế thi trùng, cũng không phải là A Nô, mà là A Đóa.

Đi vào tộc Khương Thích tiếp xúc với Xích Mặc A Vu và cùng nhau luyện tập Tử Chú thuật, tinh thần lực của Lâm Tịch cũng không cảm nhận được khí tức ác ý của tà ma trên người bọn họ, nhưng họ lại có một dáng vẻ già nua nặng nề, cũng có thể nói là tử khí, hẳn là do liên hệ cùng thi trùng trong thời gian dài mà sinh ra.

Ông lão rất cung kính hành lễ với Trùng Vương: "Tất cả mọi thứ đã làm phiền rồi."

Trùng Vương lắc lư cái đầu nhỏ với ông lão, xem như đồng ý.

Trước khi đi, Xích Mặc A Vu nói với Lâm Tịch, không nên để lộ tin tức Trùng Vương đi cùng với cô ra ngoài, để tránh gây nên phiền phức không cần thiết.

Lâm Tịch trịnh trọng gật đầu: "Cám ơn A Vu, ngài yên tâm đi."

Sau khi ông lão rời khỏi đây, Lâm Tịch thừa dịp ánh trăng vẫn còn tiếp tục tu luyện thôi thể thuật.

Trùng Vương kia thế mà cực kỳ có linh tính, dường như biết Lâm Tịch đang hấp thu ánh trăng, ở bên người cô lúc la lúc lắc giống như cũng đi theo hấp thu, Lâm Tịch không khỏi âm thầm buồn cười, còn tới một tên ăn chực.

Ngày mai chuẩn bị ra roi thúc ngựa chạy trở về, Lâm Tịch cũng không tu luyện quá muộn.

Ngày hôm sau từ biệt đám người, Ương Trác đỏ hồng mắt vẫn luôn đưa đến cửa làng, ngón tay linh hoạt tung bay, một hồi như hoa lan nở rộ, một hồi giống như Hỉ Thước trèo lên nhánh, Lâm Tịch đã học thuộc tất cả khẩu quyết của Tử Chú thuật, dĩ nhiên biết đây là Ương Trác đang câu thông cùng hồn trùng bản mệnh của cô bé, cầu xin Bạch Lang Vương chúc phúc cho mình lên đường bình an.

Trong bộ lạc tự có một bộ giá trị quan, cũng không coi trọng vật chất giống như ngoại giới, dạng địa phương yên tĩnh tự tại như thế này, đã càng ngày càng ít.

Ương Trác hoàn toàn không biết chiếc đồng hồ Lâm Tịch đưa cho cô bé trị giá bao nhiêu tiền, cô bé chỉ đơn thuần thích nó. Lâm Tịch mỉm cười với cô bé: "Một cô bé xinh đẹp như vậy, khóc nhè sẽ không xinh, Bạch Lang Vương sẽ phù hộ em!"

Vẫy tay từ biệt mọi người, Lâm Tịch lên đường về.

Trở về chắc chắn tốn thời gian ít hơn lúc đến, lúc Lâm Tịch về đến nhà Lục Na thậm chí còn chưa tan làm, Mễ Hương Đề đang trang điểm, chuẩn bị đi ra ngoài.

Thấy Lâm Tịch phong trần mệt mỏi trở về, Mễ Hương Đề vừa nhìn vào gương kẻ mắt, vừa nói: "Lê Tiểu Huân, đừng trách tôi không có nhắc nhở cô, tôi cảm thấy người đồng hương kia của cô có chút cổ quái."

Không ngờ Mễ Hương Đề lại nói lời như vậy, Lâm Tịch có chút kinh ngạc, dứt khoát cũng có qua có lại: "Cám ơn! Tôi cũng nhắc nhở cô một tiếng, cô mặt hoa da phấn, cẩn thận có đào hoa kiếp."

Lâm Tịch cảm thấy, chắc chắn Mễ Hương Đề và Lục Na bọn họ không phải chung một đường, cô ta chỉ có chút ưu việt của người trong thành phố, kỳ thật có rất nhiều cô gái gặp phải trường hợp bạn bè không bằng mình như thế này, vừa giúp đỡ một chút vừa thể hiện được cảm giác ưu việt của mình, nhưng người cũng không xấu.

Làm sao mà bốn cô gái chung một phòng có thể tìm được bạn trai cùng lúc, hơn nữa quan hệ của họ đều đột nhiên tiến triển tốt đến mức muốn sống thử trong vòng một tháng? Cô cảm thấy rất có thể bạn trai của Lục Na và A Đóa là giả, mà rất có thể bạn trai Mễ Hương Đề chỉ là một người giả vờ lên sân khấu dụ dỗ khiến cô ta đi ra ngoài mà thôi.

Tốn công tốn sức như vậy, mục đích duy nhất chỉ vì nhằm vào hồn phách của Lê Tiểu Huân mà thôi.

Cho nên Lâm Tịch như có như không nhắc nhở Mễ Hương Đề một chút, ngộ nhỡ bạn trai của cô ta là tình yêu đích thực, chắc chắn có thể thông qua thử thách của Mễ Hương Đề, nếu như là có rắp tâm khác, Mễ Hương Đề cũng không phải là một kẻ quá ngu xuẩn, lại được Lâm Tịch nhắc nhở, tin tưởng cô ta sẽ phát hiện được.

Mễ Hương Đề không nghĩ tới Lê Tiểu Huân sẽ nói như vậy, chính mình đang chuẩn bị đi ra ngoài cùng bạn trai mới quen hẹn hò đấy, có lòng tốt nhắc nhở cô, lại đổi được lời nguyền rủa ác độc như vậy.

Thật sự là không biết lòng tốt của người khác, Lê Tiểu Huân này thực sự không đáng yêu.

Mễ Hương Đề đang muốn chế giễu lại, đột nhiên nhớ tới dường như Lê Tiểu Huân về nhà ra mắt, cũng không biết chuyện mình có bạn trai! Trên thực tế, đừng nói Lê Tiểu Huân, coi như là A Đóa và Lục Na, Mễ Hương Đề cũng không có nhắc tới với bọn họ, cô ta cũng không phải là bạn bè với bọn họ.

Cô ta nhìn ánh mắt Lê Tiểu Huân, đối phương yên tĩnh nhìn lại, cũng không có bất kỳ ý tứ nói đùa hay chột dạ gì.

"Cô có căn cứ gì mà nói như vậy?" Mễ Hương Đề hỏi.

Lâm Tịch mỉm cười trả lời: "Quê tôi có một bà lão biết xem tướng cho người khác, bà ấy nói cho tôi biết. Lúc này nhìn cô tôi cảm thấy rất giống đào hoa kiếp bà ấy đã từng nói, cho nên liền nói cho cô. Chính mình chú ý nhiều một chút, kỳ thật con người cô không tệ, dù chúng ta không tính là bạn bè, mà vừa rồi cô nhắc nhở tôi, nên tôi cũng nhắc nhở cô một chút."

Lâm Tịch vứt cho cô một ánh mắt đầy thâm ý, chúng ta đều có phiền toái của mình, từng người mạnh khỏe đi.

Lâm Tịch đi vào phòng của mình, trong lòng không khỏi có chút cảm khái.

Cô bị thứ dưới giường dọa đến mức sắp không dám về nhà, nhưng mà trong ba ngày ngắn ngủi, cô cũng đã nắm giữ môn Tử Chú thuật quỷ dị này, không còn e ngại nó hay nói chính xác là bọn họ.

Xích Mặc A Vu nói đúng, nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Tử Chú thuật cũng không phải là thứ tà môn như vậy, kỳ thật nó càng giống một cây đao, cứu người hay là giết người, còn phải xem người cầm đao thao tác như thế nào.

Lâm Tịch rửa mặt xong, trông thấy A Đóa và Lục Na đang cùng nhau từ bên ngoài trở về.

Nhìn thấy Lâm Tịch, rõ ràng trên mặt hai người đều lộ vẻ vui mừng.

Trong lòng Lâm Tịch cười lạnh, con mồi thoát khỏi khống chế lại xuất hiện, sao có thể không khiến người ta vô cùng vui mừng chứ?

Mặc dù mắt thường không thể nhìn thấy, nhưng hiện tại tinh thần lực của Lâm Tịch cũng có thể cảm nhận được khí tức Trùng Vương, vừa thấy được A Đóa, Trùng Vương lập tức xuất hiện bên cạnh lỗ tai A Đóa, sau đó chợt lách người đã không thấy tăm hơi.

Rốt cuộc Trùng Vương có bản lĩnh gì, Lâm Tịch cũng không biết, chẳng qua thấy A Đóa không hề có cảm giác đối với sự tồn tại của Trùng Vương, đã lập tức biết cao thấp.

Dù sao người học được Tử Chú thuật thì tinh thần lực cũng cao hơn người thường một chút, cho nên đối mặt với ánh mắt giống như cười mà không phải cười của Lâm Tịch, A Đóa không khỏi hoảng hốt một trận.

"Tiểu Huân, cậu trở về rồi, tớ nghe A Đóa nói cậu đi xem mắt, thế nào rồi?" Lục Na khôi phục lại rất nhanh, thân mật kéo cánh tay Lâm Tịch.

"Còn có thể thế nào! Mẹ cậu bảo cậu về nhà ra mắt, cậu có thể thế nào?" Lâm Tịch nhíu mày lại, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Lục Na bỗng nhiên cúi đầu xuống, thu lại tươi cười: "Mẹ tớ.. Bà ấy sẽ không để cho tớ về nhà xem mắt, trừ khi có người có thể lấy ra một số tiền lớn cho bà ấy."

Ừm, lời này của Lục Na là thật, mẹ của cô ta hận không thể để con gái cả đời làm trâu làm ngựa cho gia đình, con trai mới là bảo bối trong lòng bà ta!

"Đừng nghĩ như vậy, có người mẹ nào không nhớ thương con gái chứ? Lần này về nhà mẹ tớ làm món ngon cho tớ mỗi ngày, em trai cũng đối với tớ khá tốt, còn nói chờ nó thi đại học, tìm công việc tốt, nó sẽ nuôi tớ, ha ha!" Lâm Tịch dường như là không biết nỗi khổ tâm của Lục Na, từng lời nói giống như một con dao mềm dẻo đâm vào lòng Lục Na.

Lục Na chua xót, hoàn cảnh gia đình giống nhau, Lê Tiểu Huân thì sống hạnh phúc như vậy, còn cô ta phải làm trâu làm ngựa. Cô ta không dám mặc kệ cả nhà, nếu không, mẹ của cô ta sẽ náo loạn tới nơi này. Năm ngoái bởi vì Lục Na gửi tiền về nhà quá ít, mẹ cô ta trực tiếp tìm tới nơi này, hại cô ta mất hết mặt mũi. Hơn nữa mẹ cô ta thế mà thăm dò được công việc của mình là do Giang Hồng Trạch giới thiệu, trước khi đi còn uy hiếp nếu cô ta dám không nghe lời, sẽ lập tức náo đến nhà họ Giang.

Nghĩ đến những lời ô ngôn uế ngữ của mẹ mình, lòng Lục Na nặng như chì.

Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Lê Tiểu Huân cười một cách không tim không phổi, dựa vào cái gì cô có thể sống vui vẻ như vậy?

Lục Na đột nhiên có một loại xúc động muốn tự tay bóp nát niềm hạnh phúc tràn đầy của Lê Tiểu Huân!