Có vú già lên tiếng: "Trên mặt băng tổng cộng có ba chỗ bị phá vỡ, bên trong có một chỗ rất lớn, còn có một chỗ khác cách kẽ nứt có chút xa."
"Có xa lắm không?" Lâm Tịch truy hỏi.
Bà tử kia suy nghĩ, nói: "Khoảng chừng năm sáu bước."
Lâm Tịch hỏi lại: "Ngươi xác định chỉ có chỗ đó cách hai chỗ khác khoảng năm sáu bước?"
Thấy mọi người mang vẻ mặt cổ quái nhìn mình chằm chằm, bà tử đó có chút không rõ nội tình, nhưng vẫn gật đầu.
Sắc mặt Viên Thư Ngưng và Phương Nương càng ngày càng tái nhợt, Lâm Tịch lại vẫn nhất quyết không buông tha: "Ta vốn trượt ra khoảng sáu bảy bước rồi bị bong gân, tiếp theo lại chạy về đẩy hai vị cô nương xuống nước, sau đó lại kéo lấy đôi chân không thể bước đi chạy về đẩy Tả cô nương vào trong nước. Không nói tới tại sao ta lại muốn làm như thế, chỉ bằng vào một phần bản lĩnh này, chính ta cũng phải bội phục mình."
Trong noãn các đã chuẩn bị địa long từ sớm, sau khi có người rơi xuống nước còn cố ý lấy thêm hai chậu than tới, giờ phút này không nói ấm áp như xuân cũng chẳng kém mấy, nhưng khuôn mặt Phương Nương lại không còn chút máu, cả người gần như không thể khống chế liên tục run rẩy.
Hai tiểu tử Khương gia chỉ biết là tiểu cô cô đã khống chế được cục diện, đây là tranh chấp giữa nữ nhân bọn họ cũng không tiện nói gì, chỉ dùng bốn con mắt như đèn pha quét tới quét lui trên người Phương Nương và Viên Thư Ngưng.
Lâm Tịch cười ha hả hỏi Viên Thư Ngưng: "Kỳ thật ta vẫn muốn hỏi Viên cô nương, tại sao nhất định không cho nha đầu của ta cùng đi theo thưởng mai, mà thưởng mai lại nhất định phải tới lục cầu khúc? Dù sao trên nước cũng không có hoa mai nha!"
Kính vương phi thấy tình thế không ổn, vội vàng cười ha hả nói: "Ôi, ngươi xem một chút ngươi xem một chút, mấy đứa bé còn trẻ như các ngươi còn hồ đồ hơn ta, làm sao ngay cả mình rơi vào trong nước như thế nào mà cũng không biết?"
Viên Thư Ngưng ngập ngừng nói: "Ta.. Ta.."
Lâm Tịch nhìn Kính vương phi cung kính nói: "Vương phi nói đùa, chúng ta đương nhiên là hồ đồ, Đại Hoàng tôn thật đúng là lợi hại đấy. Bên này vừa rơi vào trong nước, hắn ta liền chạy tới, Viên cô nương mới có thể được cứu lên nhanh như vậy, nói đến, quả thật là ân nhân cứu mạng của Viên cô nương đấy!"
Đám người nhìn Đại Hoàng tôn một lát, lại nhìn Viên Thư Ngưng một lát, một người sắc mặt tái nhợt một người lại đỏ mặt tía tai, thì ra ba người rơi xuống nước, hai người là do đám vú già cứu lên, Đại Hoàng tôn chỉ cứu một mình Viên Thư Ngưng.
Có gian tình nha!
Kính vương phi không ngờ việc này sẽ bị Khương San nói ra trước mặt mọi người, mặc dù nói phần lớn mọi người đều ngắm hoa tại vườn mai hoặc là tại phòng khách, nhưng mấy vị ở chỗ này, đều là những người miệng lưỡi chanh chua lại hay tán gẫu do bà ta cố ý chọn đấy.
Vốn là nghĩ đến việc nhi tử cứu được Khương San rơi xuống nước, khiến đám người này lan truyền, Khương San cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đến làm thê tử cho nhi tử mình, kết quả ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, nghĩ đến người nhà mẹ đẻ chắc chắn sẽ mượn lý do này nhét Ngưng tỷ nhi vào trong Vương phủ, bà ta liền bó tay toàn tập.
Lúc này Khương Phỉ đứng dậy cáo từ với Kính vương phi, nói là chân tiểu cô cô nhà mình bị thương rất nặng, muốn mau chóng về nhà chạy chữa.
Mặc kệ thế nào, nhữ nhi nhà người ta tới, bị chất nữ nhà mình mang theo chẳng những chân bị thương không nói, còn suýt chút nữa hỏng danh dự, Kính vương phi cũng có chút đuối lý.
Thấy người nhà họ Khương khăng khăng cáo từ, Vương phi cũng không giữ lại, vì vậy nói chờ tiệc thưởng mai kết thúc sẽ tự mình đi thăm nàng.
Lúc gần đi đôi mắt Khương Phỉ giống như đèn pha hung ác nhìn chằm chằm Viên Thư Ngưng: "Còn việc hai vị cô nương oan uổng tiểu cô cô của ta, hủy danh dự người, Khương mỗ tất nhiên sẽ tới cửa đòi một lời giải thích!"
Thật đáng sợ!
Viên Thư Ngưng muốn nói, không phải ta nói, ngươi nhìn ta làm gì? Nhưng mà há to miệng, lại không dám nói lời nào.
Phương Nương lặng lẽ bĩu môi: "Có gì đặc biệt hơn người?"
Viên Thư Ngưng: Chờ sau khi ngươi bị treo trên cây, ngươi lại nói câu này, ta coi như ngươi lợi hại!
Đợi đến khi trở về Khương phủ, nghe nói lần này ra ngoài chân bị thương, trong chốc lát gian phòng Lâm Tịch phần phật có một đám người, lao nhao, gọi đại phu, nhìn vết thương, vội vàng đánh Khương Phỉ, Khương Vân, còn có hai vị tẩu tử lặng lẽ lau nước mắt.
Lâm Tịch không còn gì để nói, các ngươi đây là học được Càn Khôn Đại Na Di, tổ chức thành đoàn mà tới?
Làm một đời đệ tử của thần y Khúc Cửu Tiêu, Lâm Tịch tuyệt đối có biện pháp để chân của mình nhìn như bị thương rất kinh khủng nhưng sẽ chuyển biến tốt đẹp trong ba bốn ngày.
Nhưng vấn đề là, nàng chưa kịp xử lý tốt, những người này liền như lửa thiêu đến mông mà chạy tới.
Nhìn hai tiểu tử bị sửa chữa đến kim quang lóng lánh, điềm lành rực rỡ, Lâm Tịch cũng chỉ có thể nói xin lỗi, đối với nhà các ngươi, phi! Đối với năng lực hành động của người nhà chúng ta bị đánh giá thấp nghiêm trọng.
Ăn cơm tối xong, cuối cùng Khương Nhị Lang Cung Thuận Hầu mới được bổ nhiệm đã trở về.
Phải nói Khương gia, tuyệt đối là gia đình kỳ quái nhất kinh thành.
Thừa kế tước vị chính là lão Nhị, nhưng tiền của lại nằm trong tay lão dâu cả.
Người khác đều âm thầm chê cười bọn họ, giang hồ lùm cỏ chính là không có quy củ, chuyện như thế này là sao?
Nói sau lưng không tính là gì? Có bản lĩnh ngươi nói trước mặt nha, dù sao nói thế nào lão tử cũng không quan tâm.
Lời người đáng sợ, sở dĩ đáng sợ là bởi vì người bị nghị luận quan tâm đến nó.
Theo lão nương bọn họ nói, nghe người khác đánh rắm, cuối cùng người bị thối luôn là chính mình.
Xưa nay người nhà họ Khương không quan tâm đến những lời đồn đại nhảm nhí kia.
Nhìn Khương Nhị Lang nhã nhặn tuấn dật, trong nháy mắt Lâm Tịch đã hiểu tại sao Sở Nguyên Đế lại muốn truyền tước vị cho hắn ta, người này thấy thế nào cũng như một thư sinh yếu đuối, chỉ số nguy hiểm làm sao sánh bằng Khương Đại Lang, người nhìn giống như Trương Phi chuyển thế chứ, hơn nữa nếu như bọn họ là con em thế gia bình thường, rất có thể sẽ bởi vì vấn đề tước vị mà huynh đệ bất hòa, chỉ cần Khương gia giống như thùng sắt này xuất hiện một khe hở, đối với hoàng thất mà nói đều là phúc không phải họa.
Nhưng đáng tiếc, kỳ thật Hoàng đế đã nhìn lầm, Khương Nhị Lang là tồn tại càng nguy hiểm hơn.
Trong cốt truyện, nếu như không phải bọn họ thành công kiềm chế được Khương San, muốn bắt được Khương gia tuyệt đối không thể dễ dàng như vậy.
Khương Nhị Lang yên tĩnh nhìn Lâm Tịch hồi lâu, mới mở miệng: "Giấc mộng kia của muội, nói tỉ mỉ từ đầu đến cuối cho ta đi, đừng lừa ta với những gì muội đã nói với Đại tẩu."
Nhìn xem, đã nói hắn ta nguy hiểm mà, Lâm Tịch âm thầm liếc mắt, vẫn ngoan ngoãn nói về chuyện gọi là "Mộng" này, lần này thật sự là nói hết, chỉ che giấu thân phận của mình.
Khương Nhị Lang nghe xong cau mày, hồi lâu không có lên tiếng, hắn ta cũng cảm thấy giấc mộng của Lục Lục chỉ sợ thật sự sẽ phát sinh trong tương lai.
Một lát sau, đưa tay sờ sờ đầu của nàng, ấm giọng nói: "Đừng sợ, có lúc mộng là một loại cảnh báo, có lúc thì là ban ngày suy nghĩ nhiều, Nhị ca cảm thấy giấc mộng của muội càng có khuynh hướng cái trước. Đã có cảnh báo, vậy chính là mạng Khương gia ta chưa có đến đường cùng. Chuyện hôm nay của muội ta cũng đã nghe nói, làm không tệ. Muội xem, bắt đầu từ giờ khắc này, đã không giống nhau. Chỉ cần các ca ca của muội còn sống, tuyệt đối sẽ không khiến người ta ức hiếp muội."
Mặc dù nhìn Khương Nhị Lang hào hoa phong nhã, lời này lại mang theo thanh âm leng keng, trong nháy mắt Lâm Tịch nước mắt như mưa, bỗng nhiên sụp đổ khóc lớn: "Nhị ca, Nhị ca, là ta hại các ngươi, là ta hại từ trên xuống dưới hơn ba trăm mạng người nhà họ Khương, ta là tội nhân!"
Lâm Tịch cũng không có khống chế cỗ cảm xúc này, đó là cảm giác tự trách và oán niệm mà người ủy thác không thể buông bỏ.