Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 239: Giang sơn của ta 14



Edit: Jess93

Định vương xếp thứ ba, Kính vương thứ hai, trưởng tử Diêu Quảng chết yểu bởi vì bị đậu mùa.

Mà Diêu Quảng xưa nay coi trọng năng lực xem nhẹ xuất thân, đích trưởng gì đó đều không thèm để ý, dù sao đều là huyết mạch của Diêu Quảng ông ta, ông ta chỉ để ý Diêu thị có thể có được non sông tốt đẹp này lâu dài hay không.

Nghe nói Định vương phi Triệu thị rất yêu hoa sơn trà, lần này mở tiệc ngắm hoa sơn trà là bởi vì chậu "Thập bát học sĩ" cực phẩm trong truyền thuyết nở rất đẹp, Triệu thị cảm thấy hiếm khi được long trọng như thế, vì vậy phát thiệp mời rộng rãi.

Lâm Tịch bĩu môi, câu lão tử mắc câu mới là mục đích của ngươi đi.

Chẳng qua trong cốt truyện, cũng không có lần yến hội này.

Khương San kém chút rơi xuống nước, Khương gia rất nóng nảy, giả vờ hạ lệnh cấm túc Khương San, rất có thể đây là nguyên nhân khiến tiệc ngắm hoa hơn trà của Định vương phi chết non.

Mà lần này Lâm Tịch chỉ bị trật chân, mặc dù quá trình cũng không vui vẻ gì, nhưng bản thân nàng cũng không bị bất cứ tổn thương gì. Ngược lại hai nhà đã từng nói xấu nàng mang theo các loại quà tặng đến nhà tạ lỗi. Hơn nữa Lâm Tịch thăm dò được ba cô nương rơi xuống nước đều bị nhiễm lạnh nhẹ hoặc nặng, trong một đoạn thời gian dài nhìn rất ốm yếu.

Xui xẻo nhất vẫn là Viên Thư Ngưng và Phương Nương.

Nghe nói trước mấy ngày thân thể khó khăn lắm mới dưỡng tốt, nhưng lại không biết làm sao cả hai đều bị người ta treo ở trên cây.

Kỳ thật không nói mọi người cũng biết là ai làm.

Mà Viên Thư Ngưng vốn có lá gan không lớn, lại trải qua chuyện như vậy, bị dọa đến vài ngày đều ủ rũ xấu hổ.

Cũng không biết tiệc ngắm hoa sơn trà lần này có thể đụng phải các nàng hay không. Lâm Tịch phân phó Tố Vũ chải cho nàng búi tóc bách hợp thuận tiện cài song trâm Nga Mi đã cải tiến ở trên đầu. Y phục chỉ cần không thất lễ là được, càng đơn giản càng tốt. Dù sao mặc kệ trang điểm đơn giản bao nhiêu, chắc chắn những ánh mắt của người nhà họ Diêu sẽ khóa chặt ở trên người nàng.

Lần này đi theo nàng, chẳng những có Khương Phỉ và Khương Vân, Khương Lục Lang cũng đi cùng.

Trông thấy mang theo hai chất tử và Khương Lục Lang sắc mặt vẫn luôn khó coi, Lâm Tịch chỉ có thể cố gắng nghẹn cười vào trong bụng.

Ngày đó sau khi nghị sự, Khương Lục Lang bị Khương mẫu dùng hai viên đậu phộng định trụ. Tan họp mọi người ai cũng bận rộn, cho đến hơn một canh giờ sau, lúc cả nhà dùng bữa tối, Nhị tẩu Niên thị mới phát hiện Khương Lục Lang không đến, đám người mới nhớ tới có lẽ còn đang làm mỹ nam an tĩnh trong phòng nghị sự.

Vẫn luôn bảo trì tạo hình "Kim kê độc lập" kéo dài hơn ba tiếng đồng hồ, Khương Lục Lang dùng ánh mắt ai oán nhìn mẫu thân.

Ta nhất định không phải thân sinh?

Ta tuyệt đối là đồ tặng kèm khi mua hàng?

Khương Tự Minh tự lẩm bẩm: Không có cách nào, tiểu tử quá nhiều, ai bảo con và đám chất tử không khác nhau là mấy, nếu Lục Lục không đến ông ấy khẳng định một chút liền có thể phát hiện.

Khương Lục Lang mặt càng đen.

Trách ta?

Bất công đến đúng lý hợp tình như vậy cũng không có người nào rồi.

Từ ngày đó trở đi, vị Lục ca này của Lâm Tịch vẫn luôn oán niệm đến mức mọc thành bụi, mỗi ngày mặt đen thui.

Đến Định vương phủ, lần này không chia ra nam nữ, mà làm cái gì vượt quan ngắm hoa, dùng văn kết bạn.

Cửa thứ nhất phải làm thơ vịnh tuyết, cửa thứ hai nội dung trong bài thơ nhất định phải có hoa sơn trà. Hai cửa đều thông qua, mới có thể tiến vào sảnh thưởng thức chậu "Thập bát học sĩ" được xưng là kiệt tác vô song kia.

Để thể hiện sự công bằng, còn ra dáng mời hai vị phu tử tương đối có danh tiếng trong kinh thành làm trọng tài.

Về phần chưa được thông qua, đành phải ở tại trong sảnh lớn dành cho khách nhìn những loại hoa bình thường kia.

Sắc mặt Khương Lục Lang càng đen, không biết đánh tới khi ngươi nở hoa có được tính thông qua không?

Ba vị thiếu niên Khương gia trọng võ khinh văn tự nhiên là không thể thông qua, tất cả đều lưu tại trong sảnh lớn dành cho khách.

Bên phía Lâm Tịch vây không ít khuê tú chờ xem kịch vui.

Ai cũng biết bao cỏ Khương gia là người ít học, mà phía bên kia Thế tử Định vương đã chuẩn bị giải vây, tư thế sẵn sàng bất cứ lúc nào.

Kết quả không nghĩ tới, Lâm Tịch nhấc bút lên, thế mà cũng ra dáng viết được một bài thơ:

Vịnh tuyết

Thiên địa là tướng,

Giếng có hố đen.

Chó đen thì trắng,

Chó trắng thì sưng.

Sau khi đám người đọc xong bài thơ, hầu như tất cả đều cười trong bụng, chỉ có Phương Nương tốt sẹo quên đau "Phụt phụt" cười ra tiếng.

Lâm Tịch cũng nở nụ cười đáp lại: "Cười đã chưa? Tiếp theo càng buồn cười hơn đấy."

Nàng đi tới chỗ cửa thứ hai, cũng không hỏi người ta cửa thứ nhất mình có được tính là thông qua hay không, trực tiếp lại cầm lên bút, viết.

Mặc dù Khương San viết được một bài vè khó mà đăng tại nơi thanh nhã, chẳng qua lúc đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, đúng lúc không ít nam nữ xem náo nhiệt thế mà đều xúm lại đây, đọc theo từng chữ nàng viết ra.

"Ôi nương của ta ơi"

Hửm, đây mà là thơ gì?

"Một cành cây thật lớn"

Viên Thư Ngưng cũng âm thầm trào phúng theo đám người, nữ nhân thô tục như thế, nếu không phải sinh ra ở Khương gia, cho nàng làm nha đầu cũng không xứng!

Nhưng khi đám người đọc ra từng chữ, sắc mặt Viên Thư Ngưng lại càng ngày càng khó coi.

"Trên cành cây có người"

"Như một con rùa lớn"

Sau khi đám người đọc xong, lần này tất cả đều cười rộ lên.

Không ít người hiểu trong lòng, trước đây Khương Lục Lục này còn có thể dựa theo thân phận đóng vai một quý nữ danh môn, tuy rằng có chút vẽ hổ không xong ngược lại thành chó, tốt xấu cũng có thể xem thuận mắt, hiện tại đây là hoàn toàn buông thả bản thân.

Mà sắc mặt Viên Thư Ngưng và Phương Nương lúc xanh lúc trắng, bài thơ thứ nhất không ai dám cười, bài thơ thứ hai đám người cười vang, đó là bởi vì cười cũng không phải là Khương Lục Lục, mà là hai người bọn họ.

Bị người ta treo trên tàng cây, thân không thể động, chỉ có tứ chi đang giãy dụa, dáng vẻ đó không phải như một con rùa?

Phương Nương vốn là nghĩ đến dạng yến hội này, dựa vào tư sắc của mình, coi như không thể lọt vào mắt người khác cưới vào trong nhà, dù sao làm thiếp cũng được.

Ai ngờ lại liên tiếp bị nữ nhi của giặc cỏ này nhục nhã.

Cha nương còn phải đưa số tiền vốn đã ít ỏi đến Viên gia, bị người ta ức hiếp chẳng những không có ai làm chỗ dựa, còn phải đến Khương gia hại các nàng xin lỗi.

Người trong nhà vốn nghĩ Phương Nương ra vào những nơi như thế có thể mang đến một chút chỗ tốt cho gia đình, không ngờ, chỗ tốt không thấy, bản thân nàng ta ngược lại là bị người ta treo trên chạc cây thành trò cười trong kinh thành.

Viên Thư Ngưng bên cạnh nàng ta dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe được nói thầm: "Khương Lục Lục đây là muốn hại chúng ta hoàn toàn thân bại danh liệt làm gái lỡ thì sao!"

Một câu này hoàn toàn cắt đứt sợi dây lí trí đang căng chặt trong lòng Phương Nương, nếu như không gả ra được, nàng ta sẽ tiếp tục đau khổ giãy dụa trong căn nhà nghèo khổ, vậy nàng ta còn tiếp tục sống có ý nghĩa gì? Chẳng lẽ nàng ta sinh ra chính là vì chịu khổ sao?

Càng nghĩ càng không cam lòng, Phương Nương đi qua lớn tiếng nói: "Khương Lục Lục, người khác đều sợ ngươi, ta không sợ, ngươi cũng không cảm thấy xấu hổ khi nói khoác mà không biết ngượng ở đây, chuyện treo người trên chạc cây, không phải do người nhà họ Khương các ngươi làm?"

Lâm Tịch cười tươi một tiếng: "Vị tiểu thư này, tại sao lại nói ra lời ấy?"

"Bởi vì trước đây Khương gia các ngươi chính là làm như vậy."

Lâm Tịch cười đến càng đường hoàng: "Vậy mấy ngày trước ngươi còn nói xấu ta đấy, ta có thể cho rằng lần này ngươi lại nói xấu ta hay không? Bởi vì trước đó ngươi cũng đã làm như vậy!"

Phương Nương bỗng nhiên nghẹn lời, nghĩ nghĩ dậm chân nói: "Ngươi đừng đem lời của ta mang theo hướng sai lệch, người khác sẽ không giống các ngươi như vậy, bắt người.. Hừ! Ai không biết nhà họ Khương các ngươi từng người đều là vũ phu thô tục?"