Quả nhiên, một khi trí thông minh của hai người online, phối hợp ăn ý với nhau liền nhanh chóng đánh chết Thiết Vĩ Hỏa Vân báo.
Nhưng sau khi liên tục ác chiến, hai người đã không còn một chút sức lực, còn đang nghĩ nếu như lại có một con yêu thú xuất hiện, vậy thì hôm nay chính là ngày kết thúc của hai người tại Lạc Nhật Cốc này..
Mộng đẹp thành sự thật.
Lại một con Hỏa Vân báo đột ngột xuất hiện ở giữa hai người, hai người đã không còn sức lực không khỏi âm thầm kêu khổ.
Trong đó nam tu sĩ không nói hai lời lấy ra phi thuyền cỡ nhỏ thuê của tông môn, lập tức muốn mang theo nữ tu sĩ chạy trốn, không ngờ con báo kia lại còn biết nói chuyện.
"Nếu các ngươi dám đi lên ta sẽ đạp nát phi thuyền trước, sau đó giết chết hai người các ngươi."
A?
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, báo.. Biết nói chuyện sao?
Hai người kinh hồn bạt vía thật đúng là không dám nhảy lên phi thuyền chạy trốn, chỉ ngây ngốc cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Tịch.
Nam tu sĩ: Hồ yêu mặc y phục bằng da Hỏa Vân báo?
Nữ tu sĩ: Nữ nhân này ăn mặc hở hang như thế, thật không biết xấu hổ!
Nếu có thể nói tiếng người chắc chắn là đại yêu, không phải mình có thể trêu chọc nổi, nam tu sĩ vội vàng cung kính nói: "Đệ tử Đạo Nhất Tông bái kiến tiền bối, không biết tiền bối ở đây thanh tu, quấy rầy tiền bối, mong rằng thứ tội!"
Lúc ấy nữ tu sĩ liền không thích nghe: "Tiền bối gì chứ, chẳng qua chỉ là một ả hồ ly không biết xấu hổ ăn mặc hở hang mà thôi, Hoa Vân, ngươi cho rằng ta không có kiến thức sao?"
Lâm Tịch: Kinh ngạc sao, nói thật cho ngươi biết, lúc đầu lão tử cũng bị chính mình làm cho kinh ngạc.
Lâm Tịch tiếp tục bày ra phong thái cao lãnh: "Ta ở trong cốc đã lâu, lần đầu xuất cốc ra ngoài đi một chút, muốn nhìn xem thế giới của các tu sĩ ra sao, không bằng hai người các ngươi làm người dẫn đường cho bản vương như thế nào?"
Nam tu sĩ tên là Hoa Vân nghe xong hai chữ "Bản vương" lập tức càng thêm khẳng định suy nghĩ lúc trước của mình, muốn cảnh cáo sự muội của mình một chút để nàng ta không nên nói lung tung, dù sao còn có đại yêu sắp hóa hình ở giữa đấy.
Đồng ý đi, sợ là cuối cùng có kết cục không được tốt, không đồng ý đi, hiện tại đừng nói đối phương đã sắp hóa hình, cho dù là yêu thú bình thường, hai người bọn họ cũng rất khó thắng được.
Nghĩ đến đây, hai mắt Hoa Vân đột nhiên sáng lên: "Tiền bối, vãn bối nghe theo lệnh của sư môn tới đây trước, thực sự không dám ở lâu, ở chỗ vãn bối có Mặc Vân quốc và một tấm bản đồ phân bố một số môn phái tu tiên gần đây, có một bản<< Lạc Nhật Cốc phong vật chí >> khác, trong đó giới thiệu cực kỳ tường tận một số thế lực và môn phái tu tiên gần đây cùng một đám thiên tài địa bảo, sư môn vãn bối quả thực có chuyện quan trọng, thực sự không tiện ở lâu, mong rằng tiền bối thông cảm."
Nữ tu thấy hắn ta càng nói càng kính cẩn, cũng cảm giác được có chút không đúng, thế là không còn dám nhiều lời, chỉ khẩn trương nhìn nam tu sĩ qua Lâm Tịch, biết điều không nói nữa, nhưng Lâm Tịch lại có thể cảm thấy toàn thân nàng ta căng cứng, dường như đang tích tụ chút pháp lực cuối cùng, chờ một khi Lâm Tịch có hành động bất lợi gì đó đối với nam tu kia, nàng ta sẽ dùng hết chút sức lực cuối cùng.
Lâm Tịch khẽ nở nụ cười, trong mắt nam tu tự nhiên là điên đảo chúng sinh, còn trong mắt nữ tu thì lại vô cùng quỷ dị.
"Tiểu cô nương, có thể đưa cho bản vương một bộ y phục hay không?" Lâm Tịch tiếp tục ngẩng đầu lên một góc 45°, bày ra phong thái của cao nhân.
"Sư.. Sư muội, nếu tiền bối đã không chê, vậy thì đưa bộ y phục dự bị của muội cho tiền bối đi, cũng coi là một.. Một trận duyên phận." Nam tu lắp bắp khuyên nhủ.
Nữ tu sĩ chọn một bộ váy màu hồng cánh sen từ trong túi trữ vật của mình, dâng lên bằng hai tay.
Lâm Tịch hài lòng khẽ gật đầu: "Hai người các ngươi không tệ, bản vương rất hài lòng, các ngươi có thể đi."
Hai người sợ Lâm Tịch đột nhiên bạo phát đả thương người, nơm nớp lo sợ lên phi thuyền, lúc nam tu đang ôm quyền thi lễ, chuẩn bị nói câu cáo từ, Lâm Tịch lại nói: "Không thể đem chuyện của bản vương nói với bất kỳ người nào, nếu không, ta sẽ không buông tha các ngươi! Tiểu cô nương cảm mến ngươi, tiểu tử, nên tích phúc đi."
Hai người chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, trong nháy mắt hai tấm ngọc giản ghi lại nơi phân bố và phong vật chí cùng bộ quần áo lẫn đại yêu sắp hóa kia đã biến mất không còn bóng dáng.
Hai người này chính là sư huynh muội đồng môn, nhận nhiệm vụ hái thảo dược của tông môn mới tới nơi này. Ngày bình thường Hoa Vân đối với nữ tu này có vài phần quan tâm, hai người vốn là dần dần nảy sinh tình cảm, lần này nữ tu đột nhiên bị Lâm Tịch nói ra tâm sự, lập tức có chút ngượng ngùng.
Rốt cuộc là nam tu da mặt tương đối dày, đi ra được một khoảng cách, thấy đã đến gần tông môn, lặng lẽ hỏi nữ tu: "Sư muội, tiền bối kia nói, là thật sao?"
Nữ tu không nghĩ tới hắn thế mà trực tiếp hỏi ra, trong lúc nhất thời thẹn thùng vô hạn, nhưng vẫn nhẹ gật đầu.
Lâm Tịch chẳng qua là thuận miệng thêm một câu, từ đây thế gian lại có thêm một đôi hữu tình.
Nam tu tâm tư thật sự nhạy bén, suy nghĩ một chút liền nhìn ra Lâm Tịch cũng không phải thật sự muốn bọn họ làm người dẫn đường, mà vì vẫn luôn khổ tu nên biết rất ít về thế giới này, bởi vậy cơ trí đưa ra hai thứ Lâm Tịch cần gấp vào lúc này, thái độ vừa không kiêu ngạo vừa không tự ti khiến cho người ta phản cảm không chịu nổi, hơn nữa còn liên tục nhấn mạnh nghe lệnh sư môn tới đây, nói bóng gió chính là nếu như Lâm Tịch dám giết bọn họ, vậy tông môn phía sau bọn họ sẽ nhanh chóng biết được, hơn nữa tất nhiên sẽ truy sát nàng.
Lâm Tịch quả thật có thể giết người đoạt bảo.
Cho dù hai người kia hoàn toàn khỏe mạnh, Lâm Tịch vẫn có thể xử lý bọn họ rồi rút lui như cũ.
Tu sĩ sơ kỳ đối đầu với dạng sát khí hình người như Lâm Tịch, quả thực chính là đến đưa bảo. Một chút pháp thuật không đáng kể này của bọn họ đối với loại da dày thịt béo như Lâm Tịch không thể tạo thành uy hiếp gì, nhưng nếu Lâm Tịch áp sát cho một kích tuyệt đối có thể trực tiếp giết chết bọn họ.
Lâm Tịch cũng không có làm như vậy, bởi vì hai người này cũng không có thù oán gì với nàng, hơn nữa tu vi thấp như vậy, giết cũng không chiếm được vật gì tốt, việc gì phải động sát nghiệp?
Cuối cùng cũng có được một bộ y phục của con người, nghĩ đến sau này có thể đắc ý mặc vào váy áo, không cần lại đóng vai Tôn Đại Thánh, tâm tình đột nhiên thoải mái rất nhiều.
Nàng vội vã trở lại động phủ đi nghiên cứu hai tấm ngọc giản kia.
Lâm Tịch học dáng vẻ của Thập Thất, đem ngọc giản dán sát vào trán dùng tinh thần lực đảo qua, lập tức, loại cảm giác giống như tiếp thu cốt truyện dâng lên.
Chẳng qua nội dung trong này ít hơn nhiều so với cốt truyện, chẳng mấy chốc đã đọc xong, mà những nội dung kia đều đã ở trong đầu Lâm Tịch.
Lúc mới bắt đầu, Lâm Tịch thật sự muốn giết chết bọn họ, lấy công pháp trên người bọn họ bắt đầu tu luyện.
Nhưng khi phát hiện hai người này đều phấn đấu quên mình cố gắng vật lộn với Hỏa Vân báo để bảo vệ đối phương, cộng thêm phản ứng của nữ tu sau khi nàng xuất hiện, Lâm Tịch thật sự không có cách nào giết chết bọn họ.
Vậy thì để nhiệm vụ của nàng đi thêm đường quanh co đi, nàng nguyện ý để cho thế gian này có thêm một đôi hữu tình.
Như vậy cũng không tệ, không còn là người mù sờ voi, đã biết trong sơn cốc này thứ nào đáng tiền thứ nào là hàng thông thường, thứ nào ăn xong có lợi cho nàng, thứ nào là độc thảo.
Lâm Tịch chuẩn bị vừa tu luyện vừa tiến vào trung tâm sơn cốc, mặc dù bỏ qua cho đôi nam nữ kia, cũng không đại biểu nàng sẽ tin tưởng bọn họ thật sự giữ bí mật, để đảm bảo an toàn, vẫn nên đổi ổ đi.
Lâm Tịch dùng lá cây to lớn cẩn thận bọc bộ y phục kia lại buộc ở trên người, tiếp tục mặc y phục gợi cảm bằng da báo tiến lên.
Trên đường đi không gặp được bất kỳ linh thảo linh dược gì cả, hái được vài cọng hồi hương hoa tiêu gì đó, đối với một kẻ ăn hàng như Lâm Tịch mà nói thì có chút ít còn hơn không.
Lúc chạng vạng tối, Lâm Tịch lại tìm được một hang động hoang phế, hang động này lớn hơn cái trước đó, bên trong có một số xương cốt của động vật nào đó, tất cả đều bị Lâm Tịch dọn dẹp ra ngoài.
Sau khi dọn dẹp xong, theo thường lệ để lại một đống lửa trong hang động, ngụy trang tốt cửa động, Lâm Tịch trực tiếp chạy về hướng một giờ phía đông bắc, nàng cảm giác được bên kia --