Vệ Dặc Minh thấy ngay cả hộ thuẫn luyện đan sư kim đan trung kỳ này cũng không dựng lên cho mình, cảm thấy có lẽ người này dựa vào đan dược với số lượng lớn mới kết đan được, sự khẩn trương sợ hãi vừa rồi đã biến mất, ngược lại mang theo một chút khinh thường.
Quả nhiên là kinh nghiệm đối địch quá ít, đẳng cấp cao đến đâu cũng chỉ là hình thức, nói không chừng ngay cả sư điệt trúc cơ kỳ của mình cũng có thể vượt cấp diệt nàng.
Khóe miệng Vệ Dặc Minh nở nụ cười chế giễu, thấy luyện đan sư thế mà nhanh chóng vọt tới chỗ Lưu Tồn Đức, càng cảm thấy hoang đường, kẻ ngu xuẩn này muốn cùng bọn hắn vật lộn sao?
Hắn ta tiện tay tạo một cái thủy bạo, sau đó lại tế ra một thanh kiếm nhỏ màu vàng ngang nhiên chém về phía Lâm Tịch.
Hai người còn lại cũng không có nhàn rỗi, đều là người quen thuộc gió tanh mưa máu tại giới tu tiên, phối hợp ăn ý, thủ đoạn tàn nhẫn.
Lâm Tịch lại làm như không thấy những pháp bảo pháp khí phù lục gào thét mà đến kia, Vệ Dặc Minh nở nụ cười trào phúng ở trên mặt, người này sao có thể tà môn như thế!
Một số công kích của bọn họ bị nữ nhân kia tránh thoát, nhưng có rất nhiều công kích thật sự đánh vào người nàng, ai ngờ thế mà không khiến nàng bị thương chút nào, pháp bào có hơi tổn hại, nhưng nữ nhân này lại không có một chút vết thương nào!
Quả thực là tà môn.
Vệ Dặc Minh đều không tin tưởng vào hai mắt của mình, Bàn Long Kim kiếm của hắn ta được chế tạo từ kim loại sắc nhọn, là thanh kiếm sắc bén nhất, vậy mà cũng không có đạt hiệu quả.
Hóa ra người ta không phải thiếu khuyết kinh nghiệm đối địch, người ta căn bản không coi trọng những công kích này của bọn họ.
Bên kia Lưu Tồn Đức cũng bị dọa sợ liền khổ hơn, trực tiếp bị Lâm Tịch đánh một quyền vào vị trí đan điền. Lưu Tồn Đức hét thảm một tiếng, kim đan vỡ vụn, máu tươi bắn tung toé. Hắn ta vội vàng run rẩy lấy đan dược từ trong túi trữ vật nhét vào trong miệng, vốn cho rằng mạng hắn ta sẽ kết thúc ở đây, không ngờ nữ nhân kia vậy mà lại không để ý tới hắn ta đi thẳng.
Vệ Dặc Minh không nói hai lời xoay người bỏ chạy, tu sĩ trúc cơ kỳ đã bị dọa sợ tè ra quần, thấy Vệ Dặc Minh kim đan kỳ đều chạy trốn, ngay cả phương hướng cũng không nhìn lập tức chạy trốn với tốc độ nhanh nhất.
Lâm Tịch vỗ tay phát ra tiếng: "Phù phong."
Thoáng chốc một cơn lốc xoáy tự xoay tròn dưới chân nàng đưa nàng nâng lên vững vàng, sau đó nhanh chóng đuổi theo Vệ Dặc Minh.
Ta cho phép ngươi chạy trốn, nhưng không có cho phép ngươi mang theo kim đan của ngươi chạy trốn, đó là ngươi thiếu Thập Thất!
Vệ Dặc Minh vừa thấy nữ nhân kia đuổi theo, mắt thấy khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, nhất thời vãi cả linh hồn, vội vàng lấy ra Gia Tốc phù đẳng cấp cao nhất trong túi trữ vật, dán lên pháp khí phi hành, trong giây lát lại kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Trái tim Vệ Dặc Minh hơi an định một chút, hắn ta còn ba tấm Gia Tốc phù cấp ba, vẫn luôn đi khắp nơi tìm yêu đan cho Nhâm Thiên Lý, đã đạt tới trình độ không từ thủ đoạn, hắn ta biết mình sớm muộn cũng sẽ đụng phải kẻ khó chơi, cho nên dự trữ nhiều nhất chính là pháp khí và phù lục chạy trốn.
Đột nhiên, đang dùng hết tốc độ tiến về phía trước, Vệ Dặc Minh chợt cảm giác có một loại nguy hiểm bức người đang áp sát đằng sau, vừa vừa quay đầu lại, một trường thương ngưng tụ từ gió lốc "Phập" một tiếng, Vệ Dặc Minh cảm giác đan điền mát lạnh, dường như có gió xuyên qua, tiếp theo hắn ta trông thấy trên mũi thương kia ghim một vật vàng óng.
Sau đó Vệ Dặc Minh mới phát hiện vùng đan điền thấm ướt nương theo cơn đau nhức kịch liệt truyền đến, hắn ta vô ý thức đưa tay sờ thử, nơi đó có một lỗ máu đang chảy máu tươi, Vệ Dặc Minh mắt tối sầm lại, rốt cuộc hiểu rõ, hóa ra đồ vật ghim trên mũi thương, là kim đan của hắn ta!
Lâm Tịch cũng không lấy tính mạng của bọn hắn, chỉ hủy đan điền của bọn họ lấy đi kim đan mà thôi.
Cho dù biết Cổn Cổn và Ba Ba ăn kim đan sẽ tăng rất nhiều tu vi, Lâm Tịch vẫn không lựa chọn làm như thế, mà trực tiếp bóp nát kim đan vàng óng kia!
Vệ Dặc Minh được tu sĩ trúc cơ kỳ cứu trở về Hóa Tiên Tông vừa tỉnh lại, lại cảm thấy đến một trận đau đớn kịch liệt phát ra từ sâu trong linh hồn, đau đến tận xương cốt còn hơn cả thân thể bị xuyên thủng, ngoại trừ đau nhức, còn có tuyệt vọng ùn ùn kéo đến.
Vệ Dặc Minh biết rõ, kim đan hắn ta dùng cả đời để ngưng kết đã bị người ta phá hủy!
Nhâm Thiên Lý chỉ sang xem hắn ta một lần, sau khi hỏi rõ tình huống rốt cuộc không đến thăm hắn ta, người được gọi là đệ tử thân truyền một lần nào nữa.
Nhâm Thiên Lý vội vàng kiếm linh thạch chuẩn bị độ lôi kiếp nguyên anh, đó là cửa ải quan trọng của tu sĩ, vượt qua nó, ít nhất có ngàn năm tuổi thọ, không cần pháp bảo cũng có thể bay qua hư không, có thể xuất ra nguyên anh để chiến đấu hoặc là ngao du thiên hạ, thậm chí gặp được nguy hiểm nguyên anh có thể thoát thể sau đó đoạt xá trùng sinh, cho nên tu sĩ nguyên anh kỳ rất khó bị giết chết, tu sĩ sau nguyên anh đều sẽ được mọi người xưng một tiếng "Chân Nhân," không còn giống với phàm phu tục tử.
Tất nhiên, Nhâm Thiên Lý vẫn muốn mặt mũi, cho nên hắn ta vẫn như cũ là đệ tử của Nhâm Thiên Lý, sư phụ tốt của hắn ta chẳng những đưa thuốc còn đưa hai người đến chuyên môn hầu hạ hắn ta và Lưu Tồn Đức, hai tu sĩ kim đan kỳ không có kim đan.
Kỳ thật nếu như có đầy đủ linh đan diệu dược, bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa, nhưng vấn đề là bọn họ đáng giá để tông môn hao phí nhiều tài nguyên như vậy cứu chữa sao?
Bọn họ cũng không phải là người có thiên tư trác tuyệt gì, cũng không có gia tộc có bối cảnh vững chắc, tông môn còn cho bọn họ một miếng cơm ăn, có thể kéo dài hơi tàn không có đuổi ra ngoài đã coi như không tệ.
Nhìn những người lúc trước đối với mình khúm núm bây giờ lại diễu võ giương oai, Vệ Dặc Minh nghĩ đến, có lẽ, đây chính là báo ứng.
Hắn ta đã đoán được từ sắc mặt xanh mét của Nhâm Thiên Lý, nữ nhân này chính là Hồ yêu kia, cho nên, người ta là đến báo thù? Thậm chí cũng không muốn lấy tính mạng của mình và túi trữ vật, đúng rồi, có tiểu động thiên Dạ Hộc chân nhân, đừng nói mình, ngay cả đồ vật của Nhâm Thiên Lý, người ta cũng nhìn không thuận mắt.
Lâm Tịch trở về tiểu động thiên, nói với Phí Lỗ Trì về lần gặp gỡ này, lão đầu mỉm cười khen ngợi, trong đôi mắt mang theo vui mừng, tiểu Hồ yêu này, cũng không có bởi vì chính mình mất yêu đan liền đi nuốt kim đan của người khác, trở nên khát máu ngang ngược, điều này rất tốt.
Khi một người quen đi đường tắt, những thói quen tích lũy khó sửa liền sẽ mâu thuẫn với kiếp sống khổ tu sâu trong nội tâm, mà đường tắt, thật sự là đường tắt sao?
Mặc dù bây giờ ngoại trừ tu sĩ nguyên anh kỳ Lâm Tịch hoàn toàn không e ngại đám người Nhâm Thiên Lý, nhưng nàng và lão đầu đều cần phải kết anh, Lâm Tịch là vì nhiệm vụ, lão đầu là bởi vì một khi kết anh, tuổi thọ tăng lên là điều đương nhiên, chủ yếu nhất là, chỉ cần hắn ta còn, Phí gia không coi là diệt vong, lão đầu nằm mơ cũng không nghĩ tới, hắn ta chỉ là nhất thời mềm lòng mở miệng cảnh báo một chút, vậy mà khiến cho một người gần đất xa trời như mình tìm được một con đường sống.
Thập Thất mặc dù là yêu, cũng hiểu được có ơn tất báo, Nhâm Thiên Lý mặc dù là người tu hành nhiều năm, từ đầu đến cuối lại là một kẻ mặt người dạ thú, Phí Lỗ Trì có một lát giật mình, hóa ra trên thế gian này chỉ có thiện ác, mà không có sự khác nhau giữa người yêu, trong lòng hắn ta rung mạnh, thật.. Là như thế phải không?
Phí Lỗ Trì ngây ngốc ngồi xuống, tự nhiên bắt đầu đả tọa, giống như vô tâm, nhưng lại nước chảy mây trôi, Lâm Tịch đứng ở bên cạnh hắn ta, mơ hồ cảm giác được đạo văn Thiên Đạo nhìn không thấu lưu chuyển bên cạnh hắn ta, đây là.. Ngộ đạo rồi?
Cũng không biết tại thời khắc này lão đầu não động suy nghĩ thứ gì, vậy mà ngộ đạo, việc này chỉ có thể hâm mộ, Lâm Tịch lắc đầu, tiếp tục chiến đấu với Thọ Nguyên đan của mình.
Lò thứ nhất, ra sáu viên đan dược, không có Thần văn.
Lò thứ hai, ra năm viên đan dược, không có Thần văn.
Lò thứ ba, ra sáu viên đan dược, không có Thần văn.
Lâm Tịch muốn chửi má nó, lão tử cũng sắp thiếu máu rồi, tại sao lại không ra Thần văn?
Lâm Tịch đạp cái bô văng xa ra ngoài, sau đó lại hấp tấp kiếm về.
Thế giới tuyệt vời như vậy, ta lại táo bạo như vậy, như vậy không tốt, không tốt..