Vô luận hình ảnh Thập Thất độ kiếp trong trí nhớ của mình hay là trực tiếp quan sát Phí Lỗ Trì độ kiếp, Lâm Tịch đều biết, đây là điều nàng nhất định phải chịu, tình thế lôi kiếp càng mạnh mẽ thì linh đài Lâm Tịch càng sáng tỏ, loại cảm giác bị uy hiếp trời sinh bởi lôi kiếp thuộc về tinh quái tiềm ẩn bên trong lại theo từng đạo lôi điện chướng mắt đánh xuống mà tiêu tán.
Lâm Tịch biết, kỳ thật lôi kiếp chỉ là rèn luyện cải tạo thân thể người độ kiếp, nguyên bản cũng không phải là hủy diệt, mà là rèn đúc, thăng hoa, không thể thành công vượt qua lôi kiếp, chỉ có thể nói là thất bại cải tạo một lần, bị đào thải mà thôi. Một khi vượt qua được lôi kiếp rèn luyện chính là mở ra cánh cửa đến thế giới mới.
Không biết từ lúc nào, Ba Ba đã ra khỏi tiểu bí cảnh, khẩn trương nằm sấp trên mặt đất, yên tĩnh thu hồi móng vuốt, sợ mình phát ra một chút âm thanh sẽ ảnh hưởng đến chủ nhân độ kiếp.
Ban đầu lôi kiếp lớn bằng cánh tay tới bây giờ đã gần bằng thùng nước thô to, giống như bị cột vàng khổng lồ chống đỡ Nam Thiên Môn đè ép, giờ khắc này, Lâm Tịch hiểu được cái gì gọi là thiên uy.
Ba Ba có chút không bình tĩnh, Phí lão đầu độ kiếp, không hề có khí thế bực này, đây không phải là ức hiếp người.. Ách, ức hiếp Hồ sao?
Ba Ba nhìn nhìn móng vuốt của mình, vẫn luôn kiểm tra từng móng, Cổn Cổn đã làm ký hiệu, nó nói chân của mình mọc đối xứng với nhau, cho nên hai đạo thiên lôi là một đôi móng vuốt, lúc kiểm tra được hai mươi bảy đôi chân, chủ nhân đã vượt qua sáu mươi chín lôi kiếp rồi.
Ba Ba sợ phạm phải sai lầm, mỗi lần bổ ra hai đạo lôi kiếp kinh khủng, nó sẽ lập tức đem hai cái chân che giấu dưới thân.
Thập Thất chủ nhân, chịu đựng nha, còn có hai đôi chân chưa giấu đi.. Còn một đôi chân..
Được rồi, đợi đến khi đôi vuốt cuối cùng đánh ký hiệu bị Ba Ba giấu đi, nó gần như đứng thẳng người lên, chủ nhân đã vượt qua lôi kiếp, thành công rồi!
Cũng không có tác dụng gì.
Trên bầu trời mây đen chẳng những không có tản đi, ngược lại ép xuống thấp hơn, đám mây đen như suối Sí Viêm quay cuồng sáng rực kia tựa hồ muốn đè lên mặt của chủ nhân.
Ba Ba giật giật hai mươi bảy đôi vuốt bị chính mình ép dưới thân thể, gắt gao nhìn chằm chằm móng vuốt mang theo ký hiệu kia, lòng tràn đầy hoang mang: Là Cổn Cổn đánh ký hiệu sai rồi? Hay là móng vuốt của mình mọc sai rồi? Tại sao kiếp vân còn ở đó?
Lâm Tịch cũng không biết cụ thể bổ xuống bao nhiêu đạo lôi kiếp, nàng chỉ biết, đây mẹ nó tuyệt đối không phải là sáu mươi chín đạo lôi kiếp gì đó!
Mây đen còn đang quay cuồng, giống như hung thú dữ tợn ẩn chứa bên trong gấp gáp muốn thoát ra khỏi lồng chim, mà tiếng sấm nguyên bản lại biến thành tiếng gào thét bén nhọn, pháp bào tổn hại đến mức khó mà nhìn ra hình dạng vốn có, Lâm Tịch dứt khoát kéo xuống một cái, chỉ lưu lại thiếp thân hộ giáp bên trong.
Nàng không còn tư thế đả tọa, mà là vươn người đứng dậy, ngẩng đầu nhìn thẳng cái phễu to lớn trên đỉnh đầu kia: Sợ gì chứ! Người chết chim chỉ lên trời, không có chim cũng chỉ lên trời, tiếp tục đánh đi, tới đây đi!
Vừa tiến vào nhiệm vụ, liền bị sét đánh chết, hiện tại lại cho nàng đùa nghịch yêu thiêu thân, mẹ nó Tặc Lão Thiên, ngươi còn có thể làm gì lão tử!
Mỗi lần cảm thấy nhân sinh đã không còn thảm hại hơn, vận mệnh nhất định sẽ lại cho ngươi một bạt tai: Ngươi mẹ nó có phải là xem thường ta?
Lâm Tịch trơ mắt nhìn sấm sét màu tím thô to như xà nhà sắp đánh tới trên đỉnh đầu, thậm chí nàng có thể cảm giác cả người mình đang được bao phủ trong hào quang chói mắt màu tím, trong không khí tràn đầy dòng điện táo bạo, Ba Ba vẫn luôn thủ hộ ở bên cạnh rốt cuộc nhịn không được, nhảy bật lên muốn đón lấy lôi kiếp, Lâm Tịch truyền thần niệm đến gào to một tiếng: "Ba Ba, lui ra!"
Nàng và Ba Ba tâm ý tương thông, tự nhiên biết rõ dưới tình thế cấp bách vật nhỏ muốn dùng bản thân thay Lâm Tịch cản lôi kiếp, nhưng mà làm như vậy, lôi kiếp càng khủng bố hơn, bởi vì như vậy không chỉ là một mình Lâm Tịch độ kiếp, mà là nàng mang theo một con huyết thú độ kiếp, độ khó tuyệt đối không phải tăng lên gấp đôi đơn giản như vậy!
Cổn Cổn trực tiếp đem Ba Ba tiến vào trong tiểu động thiên.
Lâm Tịch chỉ vào trước người mình, phong thuẫn!
Một kình phong vô hình cao bằng nàng xoay tròn tạo thành một tấm chắn trước người, mà lôi kiếp màu tím kia cũng đã hung hăng đánh xuống, ầm ầm!
Phong thuẫn miễn cưỡng ngăn cản được một phần lôi kiếp, sau đó bị xé rách.
Trong nháy mắt toàn thân Lâm Tịch đều bị tê liệt, dường như ngay cả máu cũng đã ngưng kết, nàng rốt cuộc chân chính biết "Trang bức sẽ bị sét đánh" là tư vị gì.
Lôi điện giống như muốn dọc theo kinh mạch đánh thẳng vào trái tim của nàng.
Lâm Tịch vận chuyển Thôi Thể thuật tới mức độ lớn nhất, theo sát phía sau lôi điện đang trắng trợn phá hoại thân thể nàng mà tiến hành chữa trị.
Sau đó dùng toàn bộ thần niệm tập trung bảo vệ tâm mạch, đan điền, Tử Phủ linh đài.
Ầm!
Đạo lôi kiếp màu tím thứ hai lại đến!
Lâm Tịch ăn một viên Thuấn Hồi đan, Thôi Thể thuật cũng chỉ tập trung bảo vệ ba khu vực quan trọng nhất, điện quang chói mắt lần nữa sáng lên, trong nháy mắt đau đớn không có cách nào nói nên lời đánh trúng nàng, mỗi lỗ chân lông trên người Lâm Tịch dường như cũng đang rỉ máu, sau đó lập tức bị lôi điện nướng cháy, trong không khí tràn ngập mùi hương da thịt bị thiêu đốt.
Giờ phút này Lâm Tịch biết bản thân đã thương tích đầy mình, nhưng nàng không dám chủ quan chút nào, cũng không dám dùng Thôi Thể thuật đi chữa trị thân thể, chỉ duy trì linh đài sáng tỏ khiến nàng vô cùng thống khổ, nhưng nàng nhất định phải kiên trì.
Bởi vì nàng nhớ lại, lôi kiếp màu tím này, chính là lôi kiếp trừng phạt vì lần trước nàng hóa hình thất bại, hơn nữa bởi vì nàng là yêu tu nhưng lại tụ kim đan như tu sĩ nên cần phải chịu hai tầng lôi kiếp!
Trong tiểu động thiên, Cổn Cổn dùng tứ chi đầy thịt của mình ôm thật chặt Ba Ba, Ba Ba thì dùng thân thể mình quấn quanh Cổn Cổn một vòng lại một vòng, hai tiểu sủng vật run lẩy bẩy, bọn chúng cũng không phải là sợ hãi, chẳng qua là cảm thấy đau đớn! Dưới chân Thập Thất đã bị tươi máu của mình nhuộm đỏ, nàng phải đau đớn bao nhiêu!
Đạo lôi kiếp thứ ba cũng không bởi vì thảm trạng của Lâm Tịch mà thương tiếc, vẫn như cũ đánh xuống không chậm trễ chút nào!
Ông!
Pháp bảo bản mệnh hộ chủ, tự động bay ra ngoài, xoay tròn trên đỉnh đầu Lâm Tịch, hào quang màu xanh biếc đem Lâm Tịch bao phủ trong đó, lần nữa chống đỡ một phần lôi kiếp, mùi thịt càng thêm nồng đậm trong không khí.
Toàn thân Lâm Tịch đã ướt đẫm, không biết là mồ hôi hay là máu, nàng giống như Định Hải Thần Châm cao ngạo đứng thẳng bên trong bão tố, cho dù phải chết, cũng tuyệt không ngã xuống!
Tặc Lão Thiên, ngươi muốn ăn thịt nướng Hồ Ly sao? Muốn năm phần chín hay là bảy phần? Không sai biệt lắm, có thể xuống đây ăn cơm rồi đấy!
Lúc đạo lôi kiếp cuối cùng đánh xuống, hai mắt Lâm Tịch khẽ đảo rốt cuộc hôn mê bất tỉnh, chiếc vòng làm bằng hạt sen Âm Dương Tịnh Liên mang trên cổ tay trắng nõn đột nhiên phát ra ánh sáng nhu hòa bao phủ trên người Lâm Tịch..
* * *..
Tí tách!
Tí tách!
Trong tiểu động thiên, sao lại có mưa rồi?
Lâm Tịch đang kỳ quái, đứa bé đáng yêu sáng long lanh như ngọc trên đỉnh đầu dường như liếc mắt nhìn nàng, đây là kiếp lôi hóa mưa có được hay không, ngớ ngẩn!
Cũng không biết bản thân bị nguyên anh của mình khinh bỉ Lâm Tịch từ từ mở mắt, Cổn Cổn mạnh mẽ lao đến đụng vào Lâm Tịch một cái khiến nàng ngã xuống lần nữa.
Cổn Cổn đại gia ngươi, đau quá!
Chẳng qua Cổn Cổn vừa lộ đầu ra lập tức lại trở về trong tiểu bí cảnh, lông tóc toàn thân nó gần như bị đốt rụi trong nháy mắt, hu hu hu! Người ta là Thần thú Húc Minh, sao có thể trần truồng chạy vào trong được!
"Chúc mừng chủ nhân độ kiếp thành công!" Ba Ba cử động trăm vuốt, ngoại trừ tiếng mưa tí tách tí tách chính là tiếng di chuyển "Lách cách" không ngừng của nó.
Sau khi lôi kiếp màu tím đi qua, mưa vậy mà cũng khác với Phí Lỗ Trì, ánh sáng màu tím tỏa ra óng ánh.
Lâm Tịch phóng ra thần thức nói với những ánh mắt lén lút rình mò xung quanh: Các đại yêu tiểu yêu trong Lạc Nhật Cốc, tới đây uống canh nào!
Lâm Tịch lập tức mặc vào một kiện pháp bào, sau đó tiến vào trong cơn mưa màu tím giống như cam lộ kia, nàng mỉm cười tắm rửa trong đó, đây là kiếp lôi hóa mưa của nàng!