Lâm Tịch chọn hai loại hoa và cây cảnh, đều có khả năng sinh trưởng đơn giản, đặc biệt chịu rét chịu hạn, vô cùng thích hợp với mảnh đất cát này của cô.
Sau khi trồng trên diện tích lớn để làm cảnh rất có hiệu quả, còn có một nguyên nhân rất quan trọng là, hoa hồng và hoa oải hương còn có thể dùng làm xà phòng thủ công, túi thơm sau khi chúng khô.
Nếu như là ở nông thôn bình thường, Lâm Tịch làm thứ này chính là đầu bị lừa đá, nhưng đừng quên, nơi này còn có chùa Thanh Nham có chút danh tiếng trên cả nước đấy, hàng năm luôn có du khách ở khắp nơi nghe danh mà tới.
Cải cách mở ra như thủy triều đã càn quét cả nước, người dân Trung Quốc trở nên giàu có và đông đúc với tốc độ cực nhanh, cho nên chưa tới hai năm, nơi này sẽ trở nên ngựa xe như nước, vô cùng náo nhiệt.
Du lịch tôn giáo không chỉ riêng nước ta, phải nói là đặc sắc du lịch của toàn bộ thế giới, các tín đồ tự nhiên thành kính mà đến, không phải các tín đồ cũng có thể tham gia, càng không thiếu những ông bà chủ, các thiện nam tín nữ vì cầu tài, cầu nguyện thực hiện lời hứa vân vân, đây đều là cơ hội buôn bán rất lớn, sẽ mang theo rất nhiều ngành nghề cùng nhau ùn ùn phát triển.
Nhiều năm về sau, vùng này vẫn luôn có vị trí kinh tế hết sức quan trọng của cả huyện thậm chí cả thành phố là chứng minh tốt nhất, trong đó nghành dịch vụ khách sạn và ăn uống là hot nhất.
Ngành nghề như vậy sẽ cạnh tranh rất kịch liệt trong tương lai, lục đục với nhau đủ kiểu, Thân Tiểu Mẫn đều không thích hợp. Trên thực tế đến cuối cùng, Thân Tiểu Vân đã từng mở kiểu cửa hàng kia gần như đều mọc lên như nấm.
Thân Tiểu Mẫn thiệt thòi ở chỗ không có kiến thức gì, thuở nhỏ sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ, tại thời đại kia không có mấy nhà không phải trọng nam khinh nữ, chẳng qua là người nhà của cô ấy đặc biệt quá đáng mà thôi.
Mặc dù cô ấy rất yếu đuối, nhưng cũng chưa ngốc đến trình độ không có thuốc chữa.
Thật ra Thân Tiểu Mẫn rất thích làm một nông dân bình thường, vô luận nhà mẹ đẻ hay là đến nhà chồng, công việc mệt mỏi đến thế nào cô ấy cũng chưa từng oán trách, thành thật với bổn phận tự nhiên là một nguyên nhân, còn có một nguyên nhân khác chính là cô ấy thích làm ruộng.
Thích nhìn những hạt giống tự tay mình trồng khỏe mạnh trưởng thành, cây khoai tây nở hoa từng mảnh từng mảnh, những đóa hoa trắng muốt, tím tím mỏng manh, thậm chí những chùm quả du, hoa hòe thơm ngọt trên cây vào mùa xuân, đều khiến cô ấy cảm giác được an bình, hạnh phúc, vui vẻ.
Cô ấy sẽ không biểu đạt những cảm xúc đó của chính mình, cũng sẽ không có người muốn hiểu rõ cô ấy có cảm xúc gì, nhưng Lâm Tịch là người mượn thân thể này sử dụng lại tiếp thu toàn bộ cốt truyện, đều có thể cảm giác được.
Bởi vậy, Lâm Tịch không tiếc tiêu hao rất nhiều thời gian và tinh lực, cũng phải tạo ra một thế giới để biến mộng đẹp của cô ấy trở thành sự thật.
Cho nên cô lựa chọn một nghề tương đối rườm rà gian khổ, có tính kỹ thuật mạnh, không cần có trình độ học vấn cao nhưng cần thời gian đầu tư lâu dài.
Như vậy trong thời gian ngắn người khác muốn bắt chước cô và cạnh tranh với cô không được, thành La Mã không phải xây trong một ngày, đợi đến khi người khác cũng làm được một vùng đất lớn như thế, cô liền sử dụng hậu chiêu.
Dù sao trong vòng mấy năm nữa các người cũng đuổi không kịp lão tử, đợi đến khi những thứ này của Thân Tiểu Mẫn bị người khác học được không sai biệt lắm, tin tưởng tài sản của cô ấy cũng đủ cho mình sống hết một đời.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Tịch thà rằng tốn không ít tiền cũng muốn xây tường cao như vậy.
Khi đóa hoa hồng mỏng manh tựa như đám mây đầu tiên nở rộ, tâm tình Lâm Tịch càng trở nên tươi sáng hơn.
Triệu A Hoa đang dùng ống nước tưới cây, trông thấy vài đóa hoa hồng đang nở, cười nói: "Đừng nói, hoa này nở thật đúng là rất đẹp, chẳng qua chị vẫn thích hoa thược dược, một đóa lớn một đóa lớn, xinh đẹp! Đúng rồi Tiểu Mẫn, hình như hoa oải hương cũng nở hoa không ít."
"Phải không, quá tốt rồi!" Mặc dù hai người Lâm Tịch và Triệu A Hoa cũng cùng người trong thôn xuống đất làm việc, chẳng qua dù sao tương đối mà nói việc cũng ít hơn, đứng giữa hai vườn hoa, hai người liếc nhau, cũng đều cảm thấy đối phương dễ nhìn hơn so với trước kia.
"Ai ôi, đúng rồi, chị nói chuyện này cho em biết." Triệu A Hoa vỗ đùi: "Buổi sáng ngày hôm nay, chị gái của em a phi, Thân Tiểu Vân nói là không khỏe, đi bệnh viện huyện, hình như là cãi nhau với Triệu Kim Lan nên bị động thai khí."
Trái tim Lâm Tịch căng thẳng, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì nha, vì Thân Tiểu Vân có thể bình an sinh ra cái thai này, cô đã giả ngây giả dại, cố tình gây sự, có thể nghĩ biện pháp đều suy nghĩ.
Tới buổi tối, trong thôn bùng nổ một tin tức động trời, lớn đến mức ngay cả chỗ này của Lâm Tịch cũng biết, Thân Tiểu Vân và Triệu Kim Lan cãi nhau bị động thai khí, kết quả đi bệnh viện thế mà tra ra là tam bào thai! Cẩm Gia Câu đừng nói tam bào thai, song bào thai đều chưa từng có trong hai mươi năm gần đây, rất nhiều người đều chạy đến nhà Phú Cường xem thử, ngay cả chị Trương cũng đến, còn cầm chút gạo, mì và trứng gà, nói là trong thôn cho.
Mọi người cảm khái, đồng thời không khỏi nhớ tới Thân Tiểu Mẫn tự giam mình trong hồ cá hoang vắng kia, bình thường ngay cả mặt cũng không chịu lộ một chút, hai chị em này thật là có đủ ý tứ, một người là dứt khoát không thể sinh, một người là sinh cả tổ.
Nghe chị Trương nói, dạng này không thuộc về siêu sinh. Rất nhiều người đều tỏ vẻ ghen tị, không tin trong ba đứa bé cũng không có một bé trai? Có người bình thường có quan hệ không tệ, vỗ bả vai Phú Cường nháy mắt ra hiệu: "Vẫn là tiểu tử cậu có thể "Làm" nha, nói khoa trương "Làm" một lần chính là ba đứa bé!"
Không ai có thể trông thấy nụ cười rất miễn cưỡng trên mặt Phú Cường.
Tiễn xong những người kia, cặp vợ chồng liếc nhau, trong mắt đều có lo lắng thật sâu.
Nguyên bản tăng thêm đứa bé trong bụng xem như một nhà bốn miệng ăn, hiện tại đột nhiên lại thêm hai đứa, đây thật sự là một gánh nặng không nhỏ, hơn nữa ba đứa bé làm không tốt sản phụ cũng sẽ có nguy hiểm.
Phú Cường là một hồi vui vẻ một hồi buồn bực, bình thường mà nói, dù thế nào ba đứa cũng có thể có một đứa con trai đi, tốt xấu một mạch này của mình xem như có người kế thừa dòng họ, nhưng một nhà như thế này anh ta thật sự có thể nuôi sống!
Thân Tiểu Vân giống như là nhớ ra gì đó, sắc mặt càng không dễ nhìn.
Phú Cường cho rằng cô ta còn đang tức giận với mẹ mình, khuyên giải nói: "Vợ, em đừng so đo nhiều với mẹ như vậy, bà cũng không biết lần này em mang ba thai, không thấy lúc bác sĩ nói chuyện mặt bà đều bị dọa trắng bệch sao?"
Thân Tiểu Vân lắc đầu: "Em căn bản không nghĩ tới chuyện đó, em là.."
Cô ta rất hối hận.
Sớm biết trong thôn đưa cho Thân Tiểu Mẫn một mảnh đất lớn như vậy, ba mươi năm mà chỉ lấy năm ngàn đồng, nói cái gì cô ta cũng phải lấy vào tay! Cho dù không cần năm mẫu đất kia của Thân Tiểu Mẫn cũng phải lấy được mảnh đất lớn kia!
Lúc kiểm tra tại bệnh viện, cô ta đụng phải bạn học cấp ba, bạn học cũ tin tức linh thông nói cho cô ta biết, khu vực của bọn họ có thể sẽ được quy hoạch thành "Khu phát triển du lịch" trong tương lai.
Thân Tiểu Vân nói, nhưng chỗ này của chúng ta cũng không điểm nào thu hút?
Bạn học thần bí hề hề nói ba chữ: Chùa Thanh Nham.
Còn nói tương lai giá đất hai bên đường đều sẽ tăng gấp bội, thánh địa du lịch Phật giáo, hạng mục này đã đăng ký trong tỉnh rồi, không thể sai được, nhiều nhất hai năm, nơi này chắc chắn sẽ có sự thay đổi lớn, bảo cô ta nhìn xem đi.
Thân Tiểu Vân muốn gào thét với bạn học của mình: Ngậm miệng! Xéo đi! Ngươi mẹ nó!
Tại sao ba tháng trước mình không gặp vị bạn học này?
Cô ta không yên lòng qua loa vài câu, liền theo người nhà trở về.
Trên đường đi cô ta đều ấm ức không vui, Triệu Kim Lan cảm giác lần này chính mình chọc họa nên cũng ngậm miệng. Mặc kệ thế nào, một cháu trai là chạy không được, bây giờ tốt hơn hết mình vẫn nên ít chọc vào bà nương lười biếng này.
Giờ khắc này, bà ta căn bản không biết tâm tình Thân Tiểu Vân mẹ nó tồi tệ tới cỡ nào.
Cô ta và Phú Cường nhặt được khối đồng gồ ghề đã cảm thấy tươi đẹp muốn lên trời, nhìn lại Thân Tiểu Mẫn ôm thỏi vàng ròng trong ngực!
Khối vàng ròng kia, tại sao không phải của bọn họ, tại sao lại là của Thân Tiểu Mẫn!