Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 379: Nhiệm vụ ban thưởng



Lúc này fan cuồng Lê Thần từ bên ngoài đi vào, nghe thấy đám bạn cùng phòng đang nói << Sáng Thế >>, hơn nữa Tịch Nhược bình thường không thích nói chuyện vậy mà cũng ở trong đó, lập tức bĩu môi.

Cô ta dương dương đắc ý nói mình đã đặt hàng được máy chơi game.

Chẳng qua không có ý tứ nói là đẳng cấp thấp nhất, bởi vì Lê Thần Vương tử nói muốn đi chơi game này, là fan cuồng siêu cấp sao cô ta có thể không đi theo bước chân Vương tử?

Phải nói trong túc xá, người Tịch Nhược không thích nhất chính là Ninh Giai Hủy, rõ ràng là một người chua ngoa khắc nghiệt, hết lần này tới lần khác luôn rêu rao chính mình là người ngây thơ đáng yêu, nhanh mồm nhanh miệng.

Thương treo ở bên miệng chính là: "Thật xin lỗi, tớ không cố ý."

Tịch Nhược vừa nghe nói trò chơi này có thể kiếm rất nhiều tiền, lúc ấy liền động lòng, cảm thấy đây là ông trời đưa cho mình một cơ hội sáng tạo kỳ tích, cô ấy muốn đi chơi trò chơi này.

Còn có nguyên nhân là, cho tới bây giờ không có người nào sẽ đối tốt ngoài định mức với Tịch Nhược, ánh mắt người khác nhìn cô ấy luôn là ba phần đáng thương bảy phần xem thường, ngày đó Lê Thần chân thành tha thiết khiến lòng cô ấy vẫn luôn cảm thấy rất ấm áp: "Đây là dành tặng cho cậu, tớ tại << Sáng Thế >> chờ cậu, không gặp không về."

Cô nhi bình thường chia làm hai loại, một loại cho rằng tất cả mọi người là kẻ xấu, người khác đối với hắn tốt như thế nào, đều sẽ cảm thấy người ta là vì đạt được mục đích nào đó. Trong lòng bọn họ rất âm u, vừa đương nhiên tiếp nhận trợ giúp của ngươi vừa oán hận ngươi hơn hẳn những người khác, luôn cảm thấy người khác đang lợi dụng bọn họ mưu đoạt chỗ tốt cho mình.

Loại còn lại tương phản, cảm thấy tất cả mọi người không phải là người xấu. Bởi vì ở vào trạng thái bị xem nhẹ bị bố thí trong thời gian dài, hoặc là hèn mọn yếu đuối, hoặc là sẽ đem một chút lòng tốt của người khác đối với họ phóng đại vô hạn trong tiềm thức.

Tịch Nhược rất rõ ràng thuộc về người sau.

Mỗi lần cô ấy dùng tay lặng lẽ nắm chặt tấm thẻ kia, đều sẽ cảm giác được một loại ấm áp, mặc kệ là vì tiền hay là vì Lê Thần tốt bụng, cô ấy đều quyết định, nhất định phải đi << Sáng Thế >>.

Ở trong lòng tiểu mê tài này, cũng bị Lương Yến nói mà giật mình, chơi trò chơi mà thôi, vừa chơi còn có thể vừa kiếm được lương mười lăm ngàn vạn?

Đừng nói ngàn vạn, cô ấy chỉ cần trăm vạn, không, không, mấy chục vạn là đủ. Chỉ cần mua cho mình một căn phòng nhỏ, không để cho cô ấy lại lang thang, khổ gì cô ấy cũng có thể chịu.

Tịch Nhược luôn luôn quen thuộc cuộc sống của tiểu trong suốt, phía trước nói qua, cô ấy rất giỏi quy hoạch tất cả mọi thứ cho chính mình.

Từ ngày đó trở đi, Tịch Nhược bắt đầu tìm hiểu toàn bộ về trò chơi này.

Biết còn nửa tháng nữa trò chơi sẽ chính thức open beta, game online 3D đầu tiên trên toàn cầu, quả thực là vạn chúng chú mục!

Mà tấm thẻ Lê Thần cho cô ấy chính là thẻ kích hoạt máy chơi game.

Bởi vì trò chơi thực sự hot, máy chơi game cung không đủ cầu, rơi vào đường cùng công ty nghiên cứu phát minh chỉ có thể hạn chế số lượng, đồng thời mỗi thẻ căn cước chỉ có thể kích hoạt một lần, thành lập một nhân vật, vĩnh viễn không sửa đổi.

Thẳng đến trước một ngày trò chơi open beta, công ty Long Duệ nghiên cứu phát minh trò chơi << Sáng Thế >> đem máy chơi game đưa đến ký túc xá của Tịch Nhược, ba bạn cùng phòng ngủ mới biết được hóa ra bạn cùng phòng bình thường luôn im lặng thế mà có được một cái máy chơi game vạn vàng khó cầu!

Ba người vốn vây quanh máy chơi game của Ninh Giai Hủy khen ngợi không thôi, Lương Yến hâm mộ đến mức con mắt đều sáng lên, Ninh Giai Hủy ra vẻ bình thản khiêm tốn, nói mình không muốn rêu rao quá mức, cho nên mua chính là loại có giá thấp nhất.

Máy chơi game << Sáng Thế >> phân ba cấp bậc: Bạch ngân, hoàng kim, kim cương.

Tự nhiên là đẳng cấp càng cao giá càng đắt.

Máy chơi game Tịch Nhược vừa đến, lập tức hấp dẫn tầm mắt mọi người, bắt đầu từ ngày đó, buổi tối Tịch Nhược ra ngoài làm thêm liền dần dần trở thành đề tài nghị luận của bạn học.

Bởi vì máy chơi game của cô ấy có cấp bậc kim cương, năm vạn đấy!

Một cô nhi, làm việc gì có thể kiếm được nhiều tiền như vậy?

Sau đó Bùi Mộ Dao, người được xưng là nữ thần lạnh lùng sai khiến hai nữ sinh tìm Tịch Nhược, muốn ra năm ngàn tệ mua máy chơi game của cô ấy.

Tịch Nhược cũng không nghĩ nhiều, tự nhiên cự tuyệt. Đầu óc không có bệnh, đem máy chơi game năm vạn tệ bán lại năm ngàn tệ?

Hơn nữa, cô ấy đã dùng thẻ căn cước của mình kích hoạt trò chơi này, chỉ có cô ấy mới có thể sử dụng.

Hai nữ sinh cũng không nói gì, hậm hực bỏ đi.

Sau đó ngày hôm sau, Tịch Nhược liền bị trường học lấy lý do trường học túng thiếu đuổi ra ngoài, bởi vì toàn trường đều biết Tịch Nhược có một cái máy chơi game năm vạn tệ, có tiền như vậy tại sao còn muốn ở không ký túc xá của trường học?

May mắn bình thường Tịch Nhược bớt ăn bớt mặc, còn có chút tiền tiết kiệm, thế là cô ấy liền thuê một phòng trọ giá rẻ tại tầng hầm rồi vào ở.

Tịch Nhược cũng không biết đả kích liên tiếp đang chờ cô ấy.

Tám giờ tối, trò chơi rốt cuộc chính thức open beta, Tịch Nhược xin nghỉ, đúng giờ chuẩn bị tiến vào trò chơi.

Cô ấy nghĩ đến nếu trò chơi thật sự có thể kiếm tiền, mình cũng không cần lại đi ra làm thêm.

Một người chưa bao giờ chơi bất luận trò chơi gì, sau khi tiến vào << Sáng Thế >> sẽ lơ mơ như thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Cô ấy mờ mịt luống cuống đứng trong biển người tại Tân Thủ Thôn, một gã kiếm sĩ đi tới, nói với cô ấy có vấn đề gì không hiểu có thể hỏi anh ta.

Kiếm sĩ này nói cho cô ấy rất nhiều thứ, nói cho cô ấy thêm điểm như thế nào, về sau kiếm tiền như thế nào.

Tịch Nhược vô cùng cảm kích anh chàng nhiệt tình này, tại Tân Thủ Thôn chạy nhiệm vụ chính tuyến lên tới cấp mười, cô ấy đi theo anh chàng này chạy tới chủ thành xin gia nhập công hội.

Công hội Tịch Nhược gia nhập là anh chàng này giới thiệu, anh ta nói cho cô ấy biết, muốn kiếm tiền chỉ cần đến mỏ quặng đào mỏ cho công hội mỗi ngày là được. Đào đủ năm giờ công hội ban thưởng tiền mặt năm mươi đồng.

Tịch Nhược tim đập thình thịch, quả nhiên là có thể kiếm tiền!

Phải biết cô ấy đi làm thêm mặc dù nói một ngày xài hai mươi đồng, nhưng cộng thêm đi tàu điện ngầm bôn ba qua lại, kỳ thật không có lời bằng ngồi trong nhà làm năm giờ.

Sau đó Tịch Nhược ngốc nghếch cho rằng kiếm tiền chính là như vậy, cô ấy bắt đầu cuộc sống đào quặng mỗi ngày, đồng thời cảm thấy như vậy rất vui vẻ.

Không hổ là game online 3D, tất cả đều chân thật như vậy. Mỗi lần đào quặng xong, cô ấy đều sẽ cảm thấy toàn thân đau buốt nhức mỏi, nhưng chỉ cần cô ấy huy động cái cuốc đào quặng lập tức sẽ được hồi báo, làm nhiều có nhiều, trong cuộc sống hiện thực cũng chưa chắc có thể như vậy.

Công hội trực tiếp gửi tiền mặt vào thẻ của cô ấy, một tuần tính tiền một lần.

Tịch Nhược cảm thấy công việc này thật sự không tệ, thế là từ bỏ việc làm thêm, mỗi ngày tan học chuyên tâm ở trong phòng cho thuê đào quặng.

Đào quặng cũng có thể đạt được ít kinh nghiệm đến đáng thương, Tịch Nhược bất tri bất giác đã lên tới cấp hai mươi, cô ấy không biết là, người tiến vào trò chơi cùng thời kỳ với mình cũng đã hơn bốn mươi cấp.

Mỗi lần thăng cấp thợ mỏ Tịch Nhược đều nghiêm ngặt dựa theo phương án anh chàng tốt bụng nói cho cô ấy biết mà thêm điểm, mỗi ngày vui vẻ thu hoạch năm mươi đồng tiền kia.

Ban ngày đi học, ban đêm đào quặng, khoảng thời gian này là thời gian vui vẻ hạnh phúc nhất của Tịch Nhược.

Cô ấy không biết đi tìm Lê Thần như thế nào, trường học ngược lại là có thể gặp được, nhưng Tịch Nhược nghĩ đến nếu Lê Thần đã nói gặp mặt trong trò chơi, có thể là không hi vọng cô ấy quấy rầy đến cuộc sống trong hiện thực của anh ta, thế là cũng bỏ đi ý tưởng này. Dù sao biết cô ấy và anh ta đều ở trong << Sáng Thế >> là được.