Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 530: Nương nương thiên thiên tuế 7



Sở Dịch và An Ngưng Tuyết không hổ là một đôi tra nam tiện nữ vô cùng ăn ý, biểu cảm trên khuôn mặt giống hệt nhau.

Ngay cả điều này cũng có thể giống nhau sao?

Hai ngày nay An Ngưng Tuyết thật sự rất phiền muộn.

Nàng ta tìm Sở Dịch yêu cầu ngọc Phật nhưng không có kết quả, hệ thống liền nói với nàng ta, muốn nàng ta nghĩ cách nhất định phải lấy được vật trang trí san hô kia. Mặc dù năng lượng bên trong kém hơn ngọc Phật, nhưng so với bình thường mạnh hơn nhiều.

Vốn dĩ cho rằng Sở Dịch chắc chắn sẽ tới đưa ngọc Phật cho nàng ta trong hai ngày nay, đến lúc đó nàng ta lại làm nũng, không cần ngọc Phật của Hoàng đế mà cầu việc khác, chỉ cần vật trang trí san hô kia, đây còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay?

Kết quả gần đây tiền triều có nhiều việc, cộng thêm hai ngày nay Sở Dịch vì chọc giận Trình Uyển Thu, trong ba ngày liên tục ăn ngủ ở chỗ Lãnh Ký Du, An Ngưng Tuyết khó có thể tóm được hắn ta.

Ngọc Phật ngược lại được lặng lẽ đưa tới, là do Đại thái giám Cát Tường bên người Sở Dịch tự mình đưa tới, ngọc bích hòa điền trắng muốt trơn bóng, mặc kệ là điêu khắc vô cùng khéo léo hay là chất ngọc hoàn mỹ không có một chút tì vết, đều tốt hơn ngọc Phật trước đó không biết bao nhiêu lần.

Giọng điệu Cát Tường mang theo nịnh nọt nói: "Hoàng Thượng luôn đem mọi chuyện của nương nương đặt ở trong lòng đấy, bận rộn thành như vậy còn dặn dò nô tài mang ngọc Phật này đến cho ngài."

Hắn ta xích lại gần chút, dùng giọng điệu gần như thì thầm mà nói: "Hoàng Thượng bảo nương nương ngài an tâm, mấy ngày nay chắc chắn hai cung bên kia sẽ ầm ĩ lên, muốn ngài không có việc gì đừng đi qua kẻo lại gặp xui xẻo, chỉ chờ qua hai ngày này Hoàng Thượng liền có thể đến thăm ngài."

Những năm nay vẫn luôn là Cát Tường hầu hạ Sở Dịch, trước mắt tuyệt đối là tâm phúc được Sở Dịch tin tưởng nhất, ý tứ của hắn ta không cần nói cũng biết: Hoàng Thượng đang bận châm ngòi ly gián, ngươi ấy hả, an tâm chớ vội, qua một thời gian ngắn Hoàng Thượng sẽ thăng vị phân cho ngươi.

Theo lý, Quý nhân chỉ có thể được xưng là Quý nhân, lớn hơn hoặc bằng Tần mới được phép xưng là nương nương, có thể tọa trấn làm chủ một cung.

Mà trước mắt An Ngưng Tuyết không có tư cách được xưng là nương nương, nhưng thân là Đại thái giám bên người Hoàng đế không chỉ một lần gọi An Ngưng Tuyết là nương nương, đó chính là mang ý nghĩa, không tới mấy ngày, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ có biện pháp khiến An Ngưng Tuyết tối thiểu lên tới Tần vị.

Quả thật có thể xem như là một tin tức tốt, nhưng so với bảo vật năng lượng đầy đủ, An Ngưng Tuyết thà rằng muốn vật trang trí san hô!

Nhưng nàng ta lại không có cách nào nói với một người thái giám, nói thế nào, ngươi nói cho Hoàng Thượng, bảo hắn ta đem vật trang trí san hô đưa cho ta?

Nàng ta là An Ngưng Tuyết coi tình yêu chí thượng, xem tiền tài danh lợi như cặn bã, chỉ nguyện một đời một thế một đôi người.

Không có cách, An Ngưng Tuyết chỉ có thể bảo cung nữ lấy một hạt đậu vàng thưởng cho Cát Tường, nói một câu "Làm phiền công công" rồi tiễn khách.

Vốn dĩ đã nghĩ nếu như ngọc Phật tạm thời không thể lấy vào tay, lấy được vật trang trí san hô cũng có thể giải khóa << Mị cốt thiên thành >>, An Ngưng Tuyết liền an tâm ở trong Thần An Điện của mình cờ Sở Dịch đến.

Kết quả ngày hôm sau nàng ta mới biết được, vật trang trí san hô kia thế mà bị Sở Dịch ban cho Lãnh Ký Du.

An Ngưng Tuyết suýt chút nữa giận điên lên.

Ngọc Phật ngươi lấy rồi, san hô ngươi lại lấy nữa, có ý tứ gì?

Ngươi đây là đặc biệt đến đối nghịch với ta sao?

Không thể không nói, An Ngưng Tuyết tức đến nổ phổi đã phát hiện chân tướng.

Hệ thống đã lâu không có đạt được năng lượng cũng tức giận tới mức nhảy nhót, gần như muốn nhảy dựng lên ở trong đầu An Ngưng Tuyết.

Không có cách, chỉ có thể tiêu hao năng lượng định vị vị trí của Hoàng đế, một khi Hoàng đế đến chỗ Lãnh Ký Du bên kia, nàng ta sẽ giả bộ đi qua tìm nàng chơi đùa, Hoàng đế mới ban thưởng, vật trang trí kia khẳng định sẽ đặt tại vị trí bắt mắt nhất.

Đến lúc đó nàng ta chỉ cần làm bộ nói đặc biệt thích vật trang trí san hô này, Sở Dịch đượng nhiên sẽ ở bên cạnh cổ vũ, mà Lãnh Ký Du vì biểu hiện chính mình ngoan ngoãn rộng lượng, tự nhiên sẽ đem vật trang trí này chuyển giao cho chính mình.

Tuy rằng làm như vậy có phần quá phận, nhưng lại là biện pháp tốt nhất có thể bất động thanh sắc lấy được vật trang trí san hô này.

Bên trong cốt truyện An Ngưng Tuyết cũng làm như vậy, cũng quả thật thành công, nàng ta trực tiếp lấy hai kiện đồ vật đầy đủ tất cả năng lượng cầm ở trong tay.

Gì mà nhìn qua là nhớ, học rộng hiểu nhiều, trí nhớ phong phú, nhất tiếu khuynh thành, dù sao chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có hệ thống không làm được yêu thiêu thân.

Hiện tại hai đồ vật quan trọng nhất đều rơi vào chỗ này của Lãnh Ký Du, sao không khiến An Ngưng Tuyết cắn nát răng ngà?

Điều khiến An Ngưng Tuyết không ngờ tới chính là, nàng ta mặt dạn mày dày vào Dục Tú cung, nhưng căn bản không thấy vật trang trí san hô kia.

Nghe thấy Lâm Tịch gọn gàng dứt khoát từ chối như vậy, An Ngưng Tuyết có chút sững sốt.

Cổ nhân không phải đều là vô cùng hàm súc sao?

Hóa ra Thục phi nương nương ngươi ngay thẳng như thế này.

Sau khi nói xong câu "Không thể" kia, Lâm Tịch thu hồi khuôn mặt tươi cười, nhàn nhạt phân phó Tảo Tình đi châm trà cho Hoàng Thượng và Ngưng Quý nhân, sau đó bình yên ngồi ngay ngắn, không nói lời nào.

Bày ra dáng vẻ tâm tình ta không tốt lắm nhưng lại không muốn phát tác.

Kỳ thực hiện tại đối với An Ngưng Tuyết, Sở Dịch cũng có chút mất hứng.

Ngươi nói ngươi thích ngọc Phật, ta đây đều bận thành quả cà héo còn không quên bảo người chọn ngọc Phật tốt nhất trong tư khố, đại khố đưa cho ngươi, hơn nữa còn trấn an ngươi qua mấy ngày ta sẽ gánh lấy áp lực nghĩ cách thăng phân vị cho ngươi.

Hôm qua nghe nói bên trong Phúc Hi cung chẳng những đánh một cung nữ, còn đập vỡ hai bộ trà cụ, chỉ cần lại kiên trì một ngày, chắc chắn Trình Uyển Thu sẽ thừa dịp hắn ta không ở đây, tới tìm Lãnh Ký Du kiếm chuyện.

Như vậy Lãnh Ký Du có thể nuốt xuống khẩu khí này?

Đương nhiên sẽ đưa tin cho nhà mẹ đẻ, đến lúc đó phủ tướng quân tất nhiên sẽ làm chỗ dựa cho khuê nữ của mình, hắn ta cũng sẽ đạt được mục đích của mình.

Hắn ta đã lung lạc hai vị triều thần, chỉ chuẩn bị chờ hai bên cắn xé bắt đầu chỉ trích lẫn nhau, ngươi vạch trần điểm yếu của ta, ta bới móc lỗi của ngươi, Sở Dịch sẽ thừa cơ miễn một số chức vị trọng yếu của hai phe, xếp người của mình vào đó.

Trên triều đình không có quyền nói chuyện, tuyệt đối là một sỉ nhục lớn nhất của Hoàng đế, lời nói ra chính là một cái rắm, cuối cùng định đoạt luôn là Tần quốc công và Đại tướng quân Lãnh Mục.

Kết quả thế nào, ngươi cứ như vậy không giữ được bình tĩnh, vội vàng chạy tới.

Đây không phải đưa tới cửa giúp Lãnh Thục phi phân chia hỏa lực sao?

Trình Quý phi khiến cho Lãnh Thục phi, người đứng đầu ăn thiệt thòi, cần phải cẩn thận trù tính, làm không tốt sẽ bị người mượn cớ trách móc.

Muốn thu thập một nữ nhi của Quang Lộc Tự Thiếu Khanh ngũ phẩm nho nhỏ như ngươi, đó là việc không cần tốn nhiều sức.

Hơn nữa nhìn bộ dạng này, giống như Lãnh Ký Du, người luôn luôn hào phóng và biết nhượng bộ cũng tức giận.

Hoàng đế vừa ban thưởng đồ vật, ngươi tùy tiện chạy tới quấy rầy thế giới hai người của người ta không nói, còn há miệng liền muốn nhìn đồ vật người ta giấu đi, dù là ai cũng không quá vui vẻ đi.

An Ngưng Tuyết là thật sự có chút sốt ruột, hệ thống đã nói, tạm thời nó có thể thăm dò trong số những vật này, năng lượng nhiều nhất chính là hai cái ngọc Phật và vật trang trí san hô này, mặc kệ như thế nào nàng ta cũng phải lấy được một cái!

Không thì dựa vào mỗi ngày chơi Hoàng đế, mệt chết cũng gom không đủ năng lượng giải khóa kỹ năng mới.

An Ngưng Tuyết trái liếc một cái phải liếc một chút nhìn Sở Dịch, hi vọng hắn ta ra mặt giải vây.

Chỉ cần Sở Dịch nói chuyện, Lãnh Ký Du không có đạo lý không nghe, ngọc Phật bởi vì liên lụy quá nhiều chắc chắn không thể nhận, nhưng đem vật trang trí san hô cho nàng ta hoàn toàn không có vấn đề gì.

Lâm Tịch thấy mí mắt An Ngưng Tuyết sắp chen lách thành cái rốn, lạnh giọng nói: "Ngưng Quý nhân, đôi mắt của ngươi không thoải mái hay là có lời muốn nói với Hoàng Thượng? Nếu không bản cung ra ngoài đi dạo một chút?"

Vốn dĩ không khí trong phòng cũng sắp ngưng kết, bây giờ càng lúng túng hơn.

Sở Dịch không có cách nào, đành phải giả vờ không biết, đứng dậy nói: "Trẫm còn có việc, buổi tối lại tới thăm Thục phi."

Nói xong đứng dậy mà đi, đúng là nhìn cũng không thèm nhìn An Ngưng Tuyết một cái.