Thục phi nương nương thăm viếng cũng không phải việc nhỏ, cả nhà mở cửa chính xin đợi, toàn bộ những người có cáo mệnh đều mặc y phục dựa theo phẩm cấp. Ngoài cửa lớn chật ních người xem náo nhiệt, trên cơ bản cũng đều ở chung một con đường, không phú thì quý.
Bởi vì mẫu thân bệnh, cho nên dẫn đội nghênh đón chính là phụ thân Lãnh Mục.
Về phần cữu phu nhân An gia nghe hỏi mà đến, thì trực tiếp bị trục xuất trở về.
Bàn tay quá dài, cũng đừng trách người ta không nể mặt ngươi.
Cho những người không có phận sự lui xuống, Lâm Tịch trực tiếp đi tới thư phòng Lãnh Mục, nơi đó, huynh đệ Lãnh Kình Phong, Lãnh Kình Vân con vợ cả Lãnh gia và ba người phụ tá đang đợi.
Thật ra Lãnh gia và Trình gia đều không phải đồ đần, sở dĩ phớt lờ, là bởi vì bọn họ hiểu rất rõ Ngũ Hoàng tử Sở Dịch do mình phụ tá đi lên là mặt hàng gì.
Sở Dịch người này mặt giá trị cao, dáng vẻ đường đường, có dã tâm mà không có năng lực, tham sống sợ chết, nhát như chuột, người như vậy đặt tới người trước tuyệt đối là một đế vương hợp cách trong đám Long Phượng, mà đặt về người sau, đó là một quân cờ vô cùng dễ nắm lại nghe lời.
Cho nên Lãnh gia Trình gia mới đều lựa chọn thông qua phương thức thông gia để cho gia tộc của mình trở thành ngoại thích cùng long cùng múa với hoàng gia, vất vả trù tính vì phú quý trăm năm của gia tộc.
Chỉ là bọn hắn không ngờ tới một nữ nhân mang theo hệ thống đoạt bảo ngang trời xuất thế, khiến con hổ giấy Sở Dịch chỉ có vẻ ngoài hào nhoáng này có dã tâm xứng đôi chỉ số thông minh, dần dần bắt đầu vũ trang cho chính mình.
Biết được hai vị nương nương phong quang nhất, phân vị cao nhất trong cung thế mà đều thành tấm mộc cho An Ngưng Tuyết, Lãnh Mục lập tức đổi sắc mặt, lúc ấy liền muốn phái người đi giết chết An Ngưng Tuyết, hơn nữa đem An Nhã Như làm loạn rước lấy mầm tai họa cho gia tộc đưa vào từ đường thanh tu.
Quả nhiên là xuất thân binh nghiệp, chỉ đơn giản thô bạo như vậy!
Nhưng như vậy sao được? Hiện tại hệ thống đoạt bảo chắc hẳn còn có rất nhiều năng lượng, đến lúc đó mang theo An Ngưng Tuyết phá vỡ hư không chạy trốn, nhiệm vụ của nàng coi như thất bại.
Không thể nói với cổ nhân về chuyện hệ thống.
Nàng vừa muốn mở miệng, một người phụ tá bên cạnh nói: "Không ổn, trong cung quả thật có người của chúng ta, nhưng còn có người của phủ Tần quốc công. Sở dĩ những người kia có thể vẫn luôn bình yên vô sự, cũng không phải là người Trình gia vô năng, mà là người của chúng ta trên cơ bản không có động tác lớn gì. Một khi diệt trừ An Ngưng Tuyết, chỉ có thể buộc Hoàng Thượng triệt để nghiêng về phía Trình gia, một khi cái mũ mưu hại tần phi thậm chí mưu hại Hoàng đế bị giữ lại, Lãnh gia sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chém đầu cả nhà đều là nhẹ, như vậy chẳng khác gì đang dùng mạng của cả gia tộc họ Lãnh đi thành toàn cho sự trung dũng của phủ Tần quốc công."
Lãnh Kình Phong cũng nói: "Hiện tại là cục diện ba nhà chế ước lẫn nhau, trước mắt lực lượng Hoàng đế yếu kém nhất, mà một khi chúng ta đánh vỡ sự cân bằng này đầu tiên, đối mặt tất nhiên là hai nhà còn lại kết minh, tự tìm đường chết. Còn mẫu thân, nếu muội muội trong cung có một mẫu thân thanh tu ở trong miếu, người khác sẽ nói nàng thế nào?"
Lãnh Mục sốt ruột trực tiếp vò đầu, ông ấy vốn nghĩ rất đơn giản, đưa khuê nữ vào cung, sinh hạ Thái tử tương lai, thành nhà ngoại của Hoàng đế tương lai, ngăn cản Hoàng đế lông cánh đầy đủ qua cầu rút ván, kéo dài phú quý cho nhà họ Lãnh, chỉ thế thôi.
Bây giờ xem ý tứ này của khuê nữ, Lãnh gia bọn họ nhìn phồn hoa như gấm, liệt hỏa nấu dầu, trên thực tế là bia sống do Hoàng đế cố ý bày ở trước mặt.
Hành quân đánh trận, toàn bộ triều đình Lãnh Mục đều không có địch thủ, nhưng lục đục với nhau lại là điều ông ấy không am hiểu nhất.
Nghĩ đến những vàng bạc châu báu, ruộng tốt mênh mông, cùng cơ nghiệp gây dựng nhiều năm của nhà mình, Lãnh Mục nói: "Nếu không ta từ quan, với số tiền này cũng đủ cho Lãnh gia trở về làm phú gia, chúng ta không tham dự là được."
Một người phụ tá khác vội la lên: "Đông gia lời ấy sai rồi. Bây giờ có quyền thế còn nguy hiểm như vậy, một khi triệt để rời khỏi, thì sẽ mặc người chém giết!"
"Nhường, là nhất định phải nhường." Lâm Tịch nói: "Nhưng tuyệt đối không thể thật sự chắp tay nhường giống như phụ thân nói."
Lãnh Mục thấy sau khi khuê nữ nhà mình tiến cung như là biến thành người khác, trầm ổn, nhạy bén, dáng vẻ thông minh vững vàng, trong lòng không khỏi đau xót, hóa ra khuê nữ ở hậu cung cũng không phải phong quang như chính mình tưởng tượng, bây giờ biến thành như vậy, tất nhiên là chịu khổ không ít.
Ông ấy không khỏi có chút hối hận quyết định ban đầu.
Nhưng sinh ra ở gia đình như vậy, vốn đã là thân bất do kỷ, bao gồm ông ấy ở bên trong, không phải mỗi người đều vì sự cường thịnh của gia tộc mà dùng hết khả năng sao?
Lãnh Kình Vân thấy dáng vẻ tiểu muội đã tính trước, hỏi: "Vậy theo tiểu muội phải làm như thế nào?"
Huynh đệ Lãnh Kình Phong và Lãnh Kình Vân suy tư chỉ trong chốc lát, vỗ tay cười to, đều nói kế này rất hay. Ba người phụ tá mới giật mình nhìn vị tiểu thư khuê phòng Lãnh Ký Du này, cũng không phải là nhân vật đơn giản.
Trước khi đi, Lâm Tịch muốn trong nhà lại phái thêm hai người có công phu cho nàng mang theo, có thể tùy thời trợ giúp chính mình liên hệ với trong nhà, sau đó liền bước lên kiệu.
Bản triều có quy định, phi tử thăm viếng, bên trong thành nhất định phải hồi cung trước khi mặt trời lặn.
Với mức độ "Được sủng ái" của Lãnh Ký Du bây giờ, coi như ở lại hai ngày Hoàng đế cũng sẽ không nói gì, hắn ta càng mừng rỡ vì Lãnh Ký Du có được thanh danh kiêu ngạo ương ngạnh, xem thường hoàng quyền.
Sau khi Lãnh Thục phi hồi cung, vạn tuế gia tương tư thành họa vội vàng chạy tới thăm phi tử mình yêu mến nhất. Đáng tiếc, Thục phi lo lắng mẫu thân bị bệnh trở về liền buồn bực đau đầu, bộ dáng Tây Thi yêu bệnh khiến người thương yêu.
Hoàng đế vẫn như cũ trông coi Thục phi ốm yếu đến nửa đêm mới trở lại tẩm cung của mình.
Bên kia Trình Quý phi tự nhiên hận đến khăn tay đều sắp vặn thành sợi dây.
Thế là cũng trình báo cáo, xin về nhà ngoại.
Ngươi không phải đi về trong một ngày? Lão nương áp ngươi một đầu, ngốc đủ ba ngày mới trở về, trên đường đi trùng trùng điệp điệp, nào là vẩy nước nào là dọn dẹp đường phố, khí thế phô trương kia, đây là cứng rắn áp Thục phi mấy ngày trước vào trong bụi bặm đi.
Lâm Tịch biết, chỉ cần Trình Uyển Thu thăm viếng trở về, Sở Dịch tất nhiên sẽ nghỉ đêm tại Phúc Hi cung để chứng tỏ hắn ta là một Hoàng đế uất ức đến cỡ nào.
Phi tử ngang nhiên đi quá giới hạn trước mặt thiên hạ, hắn ta vị Hoàng đế này chẳng những không dám trách phạt chút nào, buổi tối còn phải tự đi bán mình, lan truyền ra ngoài, sao không khiến các danh sĩ nổi tiếng trong thiên hạ dùng ngòi bút làm vũ khí chỉ trích giáo dưỡng của phủ Tần quốc công?
Quả nhiên, ngày thứ hai, lấy Tả Đô Ngự Sử Võ Hoài cầm đầu ngôn quan bắt đầu điên cuồng lên án toàn phương vị không góc chết Tần quốc công Trình Đạo Lâm.
Đem lần Quý phi thăm viếng này nói thành tội ác tày trời, đồng thời còn đào ra Trình gia dung túng người hầu quát tháo, lừa dối tiến hành lũng đoạn thị trường, thậm chí là mua bán chức quan vân vân, nhất thời triều đình xôn xao.
Nếu như nói không có bố cục của Sở Dịch trong lần tham tấu này, Lâm Tịch tuyệt đối sẽ không tin.
Lần trước chính mình trở về Lãnh gia hơi không cẩn thận, cũng sẽ phải đối mặt với cục diện như vậy.
Phải nói, thật ra lần này bố cục vốn dĩ nhằm vào phủ Đại tướng quân, kết quả Lãnh gia không có vào tròng, Trình Uyển Thu lại chủ động xông tới.
Đối mặt Sở Dịch nhiều lần ám chỉ lại phái người du thuyết Lãnh gia thừa cơ đánh chó mù đường, Lãnh gia đều án binh bất động.
Sở Dịch bất đắc dĩ, đành phải đợi sau khi bãi triều đơn độc tuyên triệu Đại tướng quân Lãnh Mục.
Nói xong vài lời râu ria, cho đến hơn một canh giờ sau, Lãnh Mục mới đi ra từ trong ngự thư phòng, phía sau là Sở Dịch âm lãnh mỉm cười.