Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 545: Nương nương thiên thiên tuế 22



Mấy người Thải Vi không nhúc nhích, tất cả đều đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Tịch.

Lâm Tịch mỉm cười gật đầu: "Đi thôi."

Trình Đạo Lâm không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên, ông ta giống như đã đánh giá thấp người vẫn luôn đối chọi gay gắt với nữ nhi trong cung này.

Mặc kệ là thật sự không sợ từ tận đáy lòng hay là che giấu thỏa đáng, tối thiểu một phần trấn định thong dong ở bên ngoài này mạnh hơn vị Hoàng đế Sở Dịch kia rất nhiều.

Hơn nữa mấy nha đầu bên người nàng cũng không phải người thường, vốn dĩ ông ta muốn chờ xem mấy nữ tử mảnh mai như đóa hoa này thút thít cầu xin, làm trò hề, Lãnh Mục trông thấy nữ nhi chật vật như thế, khí thế sẽ lập tức thua một bậc trước.

Một người thị vệ chuẩn bị dùng tay đẩy Lâm Tịch, trong miệng nói: "Nhanh lên."

Lâm Tịch bỗng nhiên quay người, một đôi mắt sâu không thấy đáy bình tĩnh nhìn chằm chằm thị vệ vừa duỗi bàn tay kia: "Nếu như ngươi động vào ta, ta tự nhiên sẽ tru ngươi!"

Một câu này, tiếng nói không vang, lại dày đặc khí lạnh, thị vệ sợ đến mức tay vừa duỗi ra lập tức rụt trở về.

Hắn ta giật mình vì bản thân lại bị lời của một nữ tử yếu ớt dọa lui, sắc mặt lập tức tối sầm, trong miệng giả ý quát lớn: "Chẳng qua là tù nhân của Quốc công gia chúng ta mà thôi, giả vờ cái gì!"

"Bộp" một tiếng, hắn ta đã bị Thải Vi vung một bạt tai vào mặt: "Ngươi là ai, cũng xứng nói nương nương chúng ta như vậy?"

Thật đúng là có chủ này tất có hầu nọ, một bàn tay đánh xuống, thị vệ kia lại thật sự không dám nói nửa lời.

Trong lòng Trình Đạo Lâm thầm mắng một tiếng "Phế vật."

"Coi như ngày mai không cách nào cử hành đại điển phong hậu, bản cung cũng đã là Hoàng hậu đương triều được ghi vào ngọc điệp của hoàng gia, cũng là nhất quốc chi mẫu đã kính thiên địa bái thái miếu. Vốn dĩ, ta kính tổ tiên ngươi cao thượng, phụ tá Tiên hoàng có được thiên hạ Đại Sở này, nhưng nếu Quốc công gia mưu toan chèn ép ta nhục nhã ta, vậy thì mời nâng thi thể bản cung đến gặp cha ta đi!"

Trình Đạo Lâm vạn vạn không nghĩ tới, tiểu cô nương ngày thường phai mờ không có chút xuất sắc nào trong tất cả mọi người lại có thể nói ra mấy câu như vậy, cũng nhất thời nghẹn lời.

Lâm Tịch liếc nhìn xung quanh bằng ánh mắt lạnh nhạt trào phúng: "Thiên hạ này, còn chưa phải của họ Trình đâu!"

Nói xong, mắt nhìn về phía trước, tiếp tục bình tĩnh tự nhiên chậm rãi mà đi, trong lúc lơ đãng mơ hồ có khí thế bễ nghễ lướt qua mọi người, nhưng lại không có ai dám thúc giục nàng.

Sở Dịch nhìn nữ tử hắn ta giả ý sủng ái hơn hai năm kia, giờ phút này dường như toàn thân nàng đều mang một cỗ nghiêm nghị bất luận kẻ nào đều không thể xâm phạm, khinh nhờn. Một đám người đi theo bước chân của nàng tiến lên, giống như sao vây quanh trăng, không hề nhìn ra nàng vốn là con tin bị cưỡng ép.

Giờ khắc này, Sở Dịch đột nhiên có một loại xúc động, trải qua lần biến cố này, nếu như quân chủ thiên hạ này vẫn là của Sở Dịch hắn ta, hắn ta giống như cũng không quá bài xích nữ nhân đứng bên người mình là Lãnh Ký Du.

Một đám người bị mang đến trước quảng trường Càn An điện.

Nơi đó, đã hội tụ toàn bộ phi tần, đều đang lớn tiếng kêu rên hoặc nhỏ giọng khóc ròng, thậm chí có người bởi vì sợ hãi đã không có cách nào đứng thẳng, đành phải uể oải ngồi trên mặt đất, run lẩy bẩy.

Đã bắt được Lãnh Ký Du, con tin quan trọng thứ hai này, Trình Đạo Lâm liếc nhìn một chút, lạnh giọng phân phó nói: "Mang nữ nhi An Học Văn tới đây!"

An Ngưng Tuyết như một đóa hoa xinh đẹp gặp nước, bị xô đẩy đến trước mặt Sở Dịch.

An Ngưng Tuyết run cầm cập, há hốc miệng, lại lúng ta lúng túng không nói gì.

Nàng ta khẩn trương câu thông với hệ thống, hiện giờ phải làm sao? Ai có thể ngờ được lão già này thế mà đã nắm Cấm Vệ quân trong tay trước khi Sở Dịch động thủ?

Hệ thống chỉ trả lời bốn chữ: An tâm chớ vội.

Trình Đạo Lâm vung tay lên, đã sớm có người cầm giấy và bút mực chuẩn bị sẵn đặt ở trước bàn, Sở Dịch ngưng mắt nhìn lại, một tờ là bản mẫu đã viết tốt, một tờ khác thì trống không, chẳng qua đã đóng "Chế cáo chi bảo." *

*một loại ấn vàng có núm hình rồng dùng để đóng vào các tờ huấn giới hay chiếu lệnh sai trái.

Mặc dù khởi sự vào lúc lâm nguy, nhưng vẫn như cũ chuẩn bị rất đầy đủ.

"Còn thỉnh vạn tuế nhanh chóng sao chép chiếu thư nhường ngôi, miễn cho dưới sự nóng vội lão thần làm ra chuyện gì bất kính."

Ngươi nha, còn muốn bất kính như thế nào? Cũng đã bắt cóc Hoàng đế rồi.

Sở Dịch nhìn tờ giấy viết sẵn kia, trên mặt đột nhiên hiện ra vẻ bối rối: "Vậy mà là lão Lục? Không phải lão Tam và lão Bát sao?"

Trình Đạo Lâm lạnh lùng: "Hoàng Thượng đang đùa giỡn lão thần sao? Lão thần cũng không giống như Lãnh Đại tướng quân tay cầm trọng binh, sáu ngàn Cấm Vệ quân này vẫn là lão thần trút hết lực lượng cả tộc mới có thể lấy vào tay, dựa vào những người này đã có thể phụ tá tân chủ thượng vị?"

Sở Dịch tự lẩm bẩm: "Đúng vậy, sao trẫm có thể quên mất chuyện này? Lão Lục đóng giữ Phúc Nguyên, có hai vạn quân, hơn nữa cách kinh thành chỉ hơn ba trăm dặm lộ trình.."

Lâm Tịch cũng bừng tỉnh đại ngộ, lúc trước nàng còn kỳ quái, Tam Vương gia hữu dũng vô mưu, thị sát thành tính, Bát Vương gia tính tình âm tàn đa nghi, lại bị đồn là tên đồng tính.

Với một kẻ cáo già như Trình Đạo Lâm, làm sao lại lựa chọn hợp tác với hai người như vậy?

Hơn nữa còn gióng trống khua chiêng, hầu như mọi người đều biết?

Lão hồ ly đây là minh tu sạn đạo ám độ trần thương!

Nghĩ đến Lãnh Mục cách mỗi một đoạn thời gian đều phải bởi vì đủ chuyện mà nổi trận lôi đình, động một chút là từ quan không làm nhưng lại âm thầm tính toán.

Lâm Tịch không khỏi thở dài, tuyệt đối đừng coi thường trí tuệ cổ nhân.

Mỗi người đều tốt nghiệp học viện hí tinh, nếu bọn họ có thể xuyên đến hiện đại, đoán chừng có thể tổ chức thành đoàn bao toàn bộ các loại giải thưởng Oscar.

Thấy Sở Dịch chậm chạp bất động, Trình Đạo Lâm vung tay lên, An Ngưng Tuyết chỉ cảm thấy trên cổ lạnh toát, một thanh đao hàn quang lập loè nằm ngang trên cổ nàng ta, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một chút, lập tức có thể lấy tính mạng nàng ta.

An Ngưng Tuyết quá sợ hãi: "Hệ thống, hệ thống, chúng ta từ bỏ thế giới này đi, mau dẫn ta đi đi!"

Hiện tại hệ thống đoạt bảo vô cùng phiền muộn.

Lúc đầu mọi việc cũng rất thuận lợi, nó cũng thành công lấy được không ít năng lượng, nhưng sau đó bước chân liền trở nên khó khăn.

Một chút năng lượng đáng thương mà nó lấy được đều cho An Ngưng Tuyết một ngón tay vàng, chữa thương, thăm dò tình hình địch, nếu bây giờ nó mang theo An Ngưng Tuyết rời đi, cũng chỉ có thể lựa chọn cắn nuốt hai kiện bảo vật nó ẩn giấu chuyển hóa thành năng lượng, nhưng mà..

Hai kiện đồ vật kia là nó chuẩn bị cho không gian của mình diễn sinh thế giới trong tương lai, ai kiên nhẫn vẫn luôn cùng một tên ngu xuẩn đi công lược khắp nơi?

Một khi nó có được cơ sở thế giới, cũng có thể đến bất kỳ không gian nào cướp đoạt toàn bộ thứ nó cần để lấp đầy địa bàn của mình, những ký chủ ngu xuẩn này thì hoàn toàn không cần.

Hệ thống đoạt bảo cảm thấy, chuyện còn chưa tới hoàn cảnh nhất định phải bỏ chạy, Sở Dịch tỉ mỉ bố trí hồi lâu, chắc hẳn chưa tới mức không chịu nổi một kích như vậy.

Thế là nó ra một quyết định làm nó hối hận cả đời, tiếp tục quan sát.

Trong giọng nói Trình Đạo Lâm lộ ra không kiên nhẫn: "Lấy mười tiếng làm hạn định, nếu Hoàng Thượng chậm chạp không ra quyết định, sủng phi của ngươi sẽ lập tức hương tiêu ngọc vẫn."

"Một.."

"Hai.."

Sở Dịch giương mắt nhìn An Ngưng Tuyết điềm đạm đáng yêu một chút, trong ánh mắt của nàng ta mang theo vô tận cầu xin, lại tìm không ra vẻ lạnh nhạt như nước, vô dục vô cầu như ngày thường.

"Năm.."

"Sáu.."

An Ngưng Tuyết đột nhiên thét chói tai: "Vì sao nhiều người như vậy chỉ giết một mình ta? Nàng! Nàng đã được phong hậu, nàng mới là nữ nhân được Hoàng Thượng sủng ái!"

Thân thể An Ngưng Tuyết không dám động đậy chút nào, chỉ có thể dùng tay chỉ về hướng Lâm Tịch bên này.

Đã đến lúc này, vẫn không quên kéo nàng ra tới cản thương như cũ, đây là khốn nạn cỡ nào!

"Bảy.."

"Tám.."

Chuôi đao rét lạnh này đã giơ lên cao, An Ngưng Tuyết sợ đến mức đến hồn phi phách tán, tùy theo mà đến là một mùi vị khó ngửi, lại bị dọa đến mức mất khống chế.

Sở Dịch cân nhắc hồi lâu, lựa chọn trầm mặc.

An Ngưng Tuyết thấy thế, sao có thể vẫn không rõ nàng ta đã bị từ bỏ, dứt khoát lớn tiếng la lên: "Hệ thống, mau dẫn ta đi!"