Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 548: Nương nương thiên thiên tuế 25



Thành thật mà nói, đến giờ khắc này, bầu không khí vẫn luôn ngưng trọng không thể tan bỗng nhiên trở nên sống động, người tham dự hội nghị đều dấn thân vào cuộc thảo luận, không phải đại triều hội, còn hơn cả đại triều hội.

Con mẹ nó!

Thật sự cho rằng đang tảo triều sao?

Sở Dịch bị người kề đao từ hai phía có chút xúc động muốn chửi má nó, hắn ta bình tĩnh yên lặng nhớ kỹ mấy đại thần đặc biệt hăng hái phản đối kia, toàn là kẻ đứng nói chuyện không đau eo, xem náo nhiệt không sợ phiền phức.

Đậu má con tin bị bắt cóc không phải ngươi.

Nếu không ngươi tới, ta xuống chúng ta thay đổi vị trí, lão tử khẳng định sẽ thảo luận còn nhiệt tình hơn ngươi.

Ngộ nhỡ vị Đại ca nào đó cảm xúc khẩn trương, mắc hội chứng Parkinson tay khẽ run một cái, Sở Dịch hắn ta coi như thật sự cưỡi rồng bay lên trời rồi.

Không phải chỉ cắt một mảnh đất sao? Là cắt của trẫm, cũng không phải cắt các ngươi, nhiệt tình kích động như vậy làm gì?

Hiện tại Sở Dịch chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện trước mắt, dùng Nam Cương Kính Châu ở xa để tránh xa một con hung thú nằm ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Sở Dịch cảm thấy hắn ta hết sức vui lòng làm vậy.

Trình Đạo Lâm cũng có chút ngốc, có phải trước khi ra khỏi nhà đầu của đám đại thần này bị cửa kẹp rồi hay không?

Hoặc là đồng ý, hoặc là không đồng ý, không đồng ý lấy điều lệ ra, đây là thái độ thật lòng đàm phán.

Kết quả đối phương lại hung hăng nhảy lên đủ kiểu "Thần phản đối" "Thần cũng phản đối," hoàn toàn không dựa theo kịch bản.

Chúng ta có thể đừng náo loạn hay không, đang cung biến đấy?

Mắt thấy nội dung thảo luận của đám đại thần đã càng ngày càng lệch, căn bản không ai tới cứu tràng.

Sở Dịch đành phải tằng hắng một cái, nói: "Trình Đạo Lâm, khẩu vị của ngươi không khỏi hơi lớn rồi, há miệng liền muốn Nam Cương Kính Châu, trẫm tuyệt đối không đồng ý, ngươi chuyển sang nơi khác trẫm nhìn lại thử xem."

Trình Đạo Lâm suýt chút nữa khóc rồi, vẫn là Hoàng đế hiểu lý lẽ.

Ông ta nhanh chóng giả vờ như gặp khó khăn: "Điều này.."

Một phụ tá ở bên cạnh tiếp lời: "Không thì đều lui một bước, thỉnh Hoàng Thượng bỏ thứ yêu thích cắt đảo Huyền Chu cũng được."

Kỳ thật đây mới là mục đích thực sự của bọn họ, lùi lại mà cầu việc khác, hai bên đều tương đối có thể tiếp nhận.

Lúc này chúng đại thần có phản đối cũng có tiếp nhận, vẫn rối bời như cũ.

Sở Dịch đã không có dũng khí lại hạ xuống một khoản, thành thật mà nói, kỳ thật ban đầu hắn ta cũng giống như mỗ Trà tác giả nào đó, bên trong thực chất đều là người hèn nhát.

Lúc này Sở Dịch, vẻ trấn định tự nhiên kia cũng là giả bộ, bởi vì quá khẩn trương, cả người hắn ta đều có chút run rẩy.

Nhìn mặt ngoài đã trải vài lớp vải lót, Sở Dịch cảm thấy chính mình thực sự nhịn không được, há miệng nói: "Trẫm chuẩn.."

Chữ "Chuẩn" đằng sau còn chưa nói ra khỏi miệng, một ám tiễn sắc bén lao ra từ trong Cấm Vệ quân, "Phụt" một tiếng cắm vào ngực Sở Dịch bất ngờ không kịp phòng bị.

Biến cố bất ngờ này khiến cho hiện trường đàm phán trước Càn An điện vốn còn hò hét ầm ĩ giống như chợ bán thức ăn lập tức lặng ngắt như tờ, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

"Hoàng Thượng!"

"Trình lão tặc giết Hoàng Thượng!"

Hầu như tất cả mọi người không hẹn mà cùng kêu lên.

Sở Dịch dùng tay che vị trí trúng tên trên ngực, vẫn không tin đây là sự thật, vậy mà có người giết hắn ta? Hắn ta đã đồng ý điều kiện của Trình Đạo Lâm? Vì sao lại giết hắn ta vào lúc này?

Trong nháy mắt sắc mặt Trình Đạo Lâm hoàn toàn trắng bệch.

Xong!

Mẹ nó là ai thất đức như vậy? Đây là tiết tấu muốn hố ông ta vãi ra shit sao?

Sớm không giết, muộn không giết, mắt thấy Sở Dịch bên này đã chấp nhận điều kiện của ông ta, mặc dù bọn họ cung biến thất bại, nhưng hoàn toàn có thể dựa vào ưu thế tự nhiên của đảo Huyền Chu tự lập làm vương, từ đây cùng Sở quốc chia cách, không liên quan tới nhau.

Nhưng mà mộng đẹp thuận lợi chạy thoát của ông ta trong nháy mắt bị thanh ám tiễn này phá thành mảnh nhỏ.

Ra tay tuyệt đối không phải là người của ộng ta, chẳng những không phải là người của ông ta, người nọ hẳn là là kẻ địch của ông ta.

Từ sớm, trong lòng Trình Đạo Lâm đã có một cảm giác vi diệu, dường như có một bàn tay vô hình, lặng lẽ khuấy động hướng đi của kịch bản, khiến cho mọi chuyện càng ngày càng thoát khỏi phạm vị khống chế của ông ta.

Nhưng mặc kệ tra xét thế nào, ông ta đều tìm không ra kẻ ghê tởm phía sau màn này.

Trình Đạo Lâm đã không có thời gian lại đi suy nghĩ rốt cuộc là ai âm ông ta.

"Mang Lãnh Thục phi tới đây!" Trong tiếng hét của Trình Đạo Lâm bất giác mang theo run rẩy, giờ khắc này ông ta mới thật sự luống cuống.

Không có tấm phù hộ thân Hoàng đế này, ông ta không xác định Lãnh Thục phi có đủ phân lượng khiến Lãnh gia sợ ném chuột vỡ bình hay không.

Nếu người Lãnh gia hoàn toàn không để ý đến sự sống chết của Lãnh Ký Du, như vậy ông ta sẽ mất hết chỗ dựa, ở trong mắt ngũ quân doanh sáu ngàn Cấm Vệ quân quả thực không đủ để xem.

Kế tiếp phát sinh một màn, càng khiến Trình Đạo Lâm sợ vỡ mật.

Chỉ thấy Lãnh Ký Du cùng với năm người cung nữ bên cạnh vẫn luôn rất phối hợp bọn họ, vậy mà ra tay như điện, chỉ chốc lát, đã đánh ngã khoảng chừng hai mươi người vây khốn các nàng, thuận lợi thoát khỏi khống chế của bọn họ.

Triều thần nhìn qua sáu kiều nga xinh đẹp một giây trước còn nũng nịu trong nháy mắt biến thành Mẫu Dạ Xoa, trình độ hung tàn này quả thực không thua đấng mày râu!

Đám người lại nhìn Lãnh Mục giống như Sát thần, lập tức cảm thấy Lãnh Ký Du quả nhiên được dạy bảo từ bé, gia giáo thực sự quá tốt, rất nhiều người đều loại bỏ Lãnh gia ra khỏi đối tượng thông gia trong nháy mắt này.

Thân gia quá hung tàn!

Trái tim Trình Đạo Lâm hoàn toàn lạnh lẽo, không có ai trong số những tần phi còn lại có tư cách trở thành người kiềm chế Lãnh gia, mắt thấy đại thế đã mất, Tổng Vệ Trưởng Cấm Vệ quân vẫn chống lại như cũ, cầm trường đao trong tay vung lên, cao giọng hô: "Việc đã đến nước này, các huynh đệ, giết một đường máu lao ra! Giết! Giết một người đủ vốn, giết hai người kiếm một.."

Lâm Tịch chộp đoạt lấy cung nỏ trong tay một binh lính của ngũ quân doanh bên cạnh, lưu loát cài tên, nhắm chuẩn..

"Vút" một tiếng, mũi tên mang theo tiếng xé gió hung hăng cắm vào giữa hai hàng lông mày Tổng Vệ Trưởng.

Lãnh Kình Phong yên lặng nhìn thoáng qua muội muội vô cùng bưu hãn.

Tổng Vệ Trưởng đến chết cũng không tin, một mũi tên uy thế ngập trời như vậy, nhanh như tia chớp, vậy mà do một nữ nhân bắn ra.

Hắn ta ngửa mặt ngã trên mặt đất, chết không nhắm mắt.

Lần này giết gà dọa khỉ đưa đến tác dụng tuyệt đối.

Lâm Tịch vượt qua đám người đi ra, cao giọng nói: "Cấm Vệ quân nghe cho kỹ, bản cung biết các ngươi cũng không phải thật sự cùng một đảng với Trình tặc, chính là bị Tổng Vệ Trưởng lừa dối không thể không phản. Bản cung là Hoàng hậu cao quý của một nước, lấy hoàng gia và vinh dự Lãnh gia lập thệ, chỉ cần người nào chịu tước vũ khí đầu hàng, sẽ bỏ qua chuyện cũ!"

Lâm Tịch vừa nói lời này ra khỏi miệng, rất nhiều người trong Cấm Vệ quân đã vung vũ khí lên không khỏi thả xuống.

Lâm Tịch mau chóng thừa dịp rèn sắt khi còn nóng: "Nhìn xem ngũ quân doanh bên ngoài có bao nhiêu người, các ngươi xác định lấy binh lực sáu ngàn người, có thể có cá lọt lưới lao ra sao? Trình lão tặc mưu phản, bằng chứng như núi, Hoàng Thượng anh minh cơ trí, đã tiêu diệt cửu tộc, ông ta là một người ăn no cả nhà không đói bụng, mà các ngươi thì sao? Coi như các ngươi may mắn chạy thoát, phụ mẫu huynh đệ trong kinh của các ngươi thì sao? Thê tử nhi nữ thì sao? Các ngươi nhẫn tâm để bọn họ vì các ngươi nhất thời không nhìn rõ, lên nhầm thuyền giặc mà gánh tiếng xấu muôn đời sao?"

Lời này thật sự nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người, Trình lão tặc đã không còn gì cả, không có vướng víu, tự nhiên tùy tiện giày vò, nhưng bọn họ thì sao?

Huống hồ Hoàng Hậu nương nương cũng nói không sai, bọn họ thật sự không hiểu ra sao bị điều đến điện Phụng Tiên, sau đó Tổng Vệ và Phó Tổng Vệ đã áp giải vạn tuế gia đi ra, bọn họ ngoại trừ đi theo còn có thể đi đường khác sao?

Trong đám người có người hỏi: "Hoàng Hậu nương nương nói thật sao? Tuyệt đối không giết chúng ta, đồng thời sẽ không liên đới tộc nhân?"

Không đợi Lâm Tịch nói chuyện, Lãnh Mục nói: "Đương nhiên là thật, hiện tại vạn tuế gia chưa biết sống chết, chúng thần sẽ nghe theo lệnh Hoàng Hậu nương nương!"

Vừa mới nói xong, lập tức có tiếng "Leng keng" của kim loại rơi xuống đất, nhìn thấy một đám Cấm Vệ quân quỳ xuống cùng các loại vũ khí rơi đầy đất, hai mắt Trình Đạo Lâm tối sầm lại.

Ông ta đột nhiên như có điều ngộ ra, đôi mắt như muốn nứt ra nhìn qua Lãnh Mục: "Lão thất phu, hóa ra là các ngươi!"