Có đôi khi làm nhiệm vụ chính là như vậy, dù ngươi biết rõ hướng đi của cốt truyện, dù ngươi lại tận tâm chỉ bảo, đều không chịu nổi có người không ngừng tính toán ngươi.
Lâm Tịch đã ra ba lệnh năm thân với Tây Lăng Mặc, không cho phép âm thầm gặp mặt Thỏa Nghiêm, Giang Tự Bình cùng với Tống Tuyết Kiều, không cho phép có bất kỳ hứa hẹn gì với bọn họ, không cho phép ký tên bất cứ hợp đồng gì mà biểu diễn, thông báo, cắt băng khai trương, đại diện.. Do bọn họ lấy ra.
Cộng thêm những giáo viên La Hoài an bài cho Tây Lăng Mặc, từng người đều là nhân tài kiệt xuất trong ngành, trên cơ bản không có chỗ cho Thỏa Nghiêm bọn họ lợi dụng sơ hở, Lâm Tịch mới yên tâm để Tây Lăng Mặc tự mình đi tham gia các hạng huấn luyện mỗi ngày.
Nói thật, La Hoài cũng không phải là một người dễ nói chuyện.
Lâm Tịch gần như là dùng tính mạng của mình đảm bảo, nhất định có thể làm mẹ già của ông ta tự mình đi lại, cộng thêm lặp đi lặp lại nhấn mạnh Tây Lăng Mặc tuyệt đối có thể chịu khổ, có kỹ năng diễn xuất, mới khiến cho La Hoài miễn cưỡng tiếp nhận Tây Lăng Mặc.
Thật ra Lâm Tịch cũng cố ý không cùng Tây Lăng Mặc đi tham gia huấn luyện, mặc kệ La Hoài giày vò anh ta.
Tây Lăng Mặc người này thật sự rất khắc khổ chịu được vất vả lại vô cùng có thể ẩn nhẫn.
Thế đạo bây giờ, không muốn cố gắng không chảy mồ hôi, không thể ăn khổ đặc biệt lười, không có đường lối không có cha quản, muốn phát tài kiếm được khoản lớn, chỉ có thể mua cho ngươi cái bát, ngồi xổm ở cầu vượt đi bán thảm.
Kế hoạch của Lâm Tịch quả thật có hiệu quả.
Bình thường nghệ nhân khác bị thao luyện như vậy đã sớm kêu cha gọi mẹ kháng nghị hoặc là ngẫm lại biện pháp khác, nhưng Tây Lăng Mặc vẫn luôn trầm mặc, kiên trì.
La Hoài lặng lẽ quan sát cậu ta mấy lần, tiểu trợ lý một lòng tính toán cho cậu ta, cậu ta thế mà cũng không mang theo, không giống nhiều nghệ nhân khác, vừa hot một chút liền sĩ diện đủ kiểu.
Lúc đầu ông ta thật sự chỉ vì tiểu trợ lý gọi là Tô Tỉnh Tỉnh kia chữa khỏi cho mẹ mình mới miễn cưỡng đồng ý mang theo Tây Lăng Mặc, nhưng nhìn rất nhiều tác phẩm lúc trước của cậu ta, La Hoài bắt đầu dần dần sinh ra hứng thú với người này.
Năng lực phân tích đối với nhân vật rất cao, biểu diễn căng chùng vừa phải, hơn nữa lực bộc phát rất mạnh, không giống những người đương thời kia hoặc là dựa vào giá trị nhan sắc hoặc là mặt đơ hoặc là dựng râu trừng mắt biểu diễn quá lố, nhưng ở bên ngoài lại rất hời hợt.
Ông ta tin tưởng vững chắc, rèn luyện đàng hoàng đây tuyệt đối là mầm mống tốt.
Mấu chốt là còn chịu thành thật kiên định học tập như thế.
La Hoài càng ngày càng hài lòng, hơn nữa có chút hối hận vì mình chỉ muốn Thiệu Dật Điển giao cho cậu ta một nhân vật không quan trọng gì trong bộ phim này.
Bởi vì rất hài lòng đối với Tây Lăng Mặc, cho nên khi Tây Lăng Mặc hỏi thăm cậu ta có thể tham gia chương trình truyền hình thực tế ngoài trời trong vòng ba ngày hay không, La Hoài đồng ý.
Về phần khi Lâm Tịch biết tin tức này, đã là vào buổi tối lúc hai người đi ra ngoài đi tản bộ tiêu thực.
Tây Lăng Mặc nói, tổng cộng có năm người tham gia hoạt động lần này, người thứ nhất tiền thưởng mười vạn, người thứ hai tiền thưởng tám vạn, đứng thứ ba tiền thưởng năm vạn, những người tham dự còn lại, mỗi người năm ngàn.
"Nếu như tôi không đoán sai, chương trình truyền hình thực tế này nhất định là người đại diện Giang Tự Bình thân ái trước kia của anh giúp anh liên hệ được." Lâm Tịch nói bằng giọng điệu vô cùng chắc chắn.
Tây Lăng Mặc lộ vẻ mặt kinh ngạc: "Làm sao cô biết?"
Tôi đương nhiên biết!
Bởi vì anh vẫn luôn mang lòng áy náy đối với Giang Tự Bình, cho nên chuyện anh ta nói chỉ cần không có dị thường thì chắc chắn anh sẽ đồng ý.
Tây Lăng Mặc gãi gãi đầu, dường như cảm thấy vẻ mặt tiểu trợ lý có chút không ổn.
Hiện tại anh ta phát hiện tiểu trợ lý này xử lý tất cả mọi thứ của mình ngay ngắn rõ ràng, hơn nữa khí thế cũng càng ngày càng mạnh mẽ, khiến anh ta cảm thấy rất..
Rất hoài niệm!
Mơ hồ khiến anh ta nhớ tới chị Hiểu Đường lúc trước.
"Tỉnh, cô xem." Anh ta bẻ ngón tay nói từng câu từng chữ: "Thỏa Nghiêm đã từng hẹn tôi hai lần, nói là giới thiệu cho tôi hai nhà sản xuất, tôi không có đồng ý, Tống Tuyết Kiều cũng đi tìm tôi một lần, ngay cả Giang Tự Bình đều từng hẹn tôi ra ngoài gặp mặt, tất cả tôi đều không có đồng ý."
Lâm Tịch liếc xéo anh ta, ảnh đế đại nhân bày ra bộ dáng cầu khen ngợi.
Thấy Lâm Tịch nhìn mình chằm chằm, anh ta chột dạ cúi đầu, lặng lẽ liếc qua tiểu trợ lý, lấy dũng khí tiếp tục giải thích: "Lần này là mời tôi tham gia chương trình truyền hình thực tế, rất nhiều người đi cùng, người ở bên trong không có Thỏa Nghiêm cũng không có Tống Tuyết Kiều, Giang Tự Bình thì càng không đi tới đó, cô nói biểu diễn, thông báo, cắt băng khai trương, quảng cáo gì đó, một cái tôi cũng không ký, hơn nữa tôi chỉ đồng ý bằng miệng với Giang Tự Bình sẽ đi tham gia tiết mục này."
Đầu của anh ta rủ xuống thấp hơn, chơi ngón tay của mình, trong miệng lẩm bẩm: "Không có ký hợp đồng, không được liền đẩy."
Lâm Tịch cười lạnh: "Quả thật không có ký hợp đồng, nhưng trên thế giới này còn có loại đồ vật gọi là điện thoại ghi âm. Nếu anh muốn đổi ý bọn họ sẽ mang tiết tấu nói anh hot lên liền đùa giỡn đại bài, bên kia chắc chắn đã sắp xếp xong mọi thứ chỉ đợi đến lúc anh mắc câu đây này!"
Tây Lăng Mặc kinh ngạc ngẩng đầu lên: "Không có khoa trương như vậy chứ. Tôi cũng không phải là đại minh tinh có danh tiếng gì, cũng sẽ không mang đến ratings bao lớn cho bọn họ, không cần thiết nhọc lòng tại trên người tôi như thế!"
"Trong đầu của anh nhất định chỉ lấp một con trùng cỏ!" Lâm Tịch thật sự có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cuộc sống tốt lành mới qua mấy ngày chứ, ngươi đã không thể ngoan ngoãn nghe lời huấn luyện đàng hoàng sau đó chờ quay phim điện ảnh của đạo diễn Thiệu Dật Điển sau đó một bước lên trời?
Tây Lăng Mặc nhìn vẻ mặt tiểu trợ lý đã càng ngày càng xanh và bước chân càng chạy càng nhanh, trong miệng ngập ngừng nói: "Tôi là thấy bọn họ cho chúng ta không ít tiền mới đồng ý."
Hóa ra, những minh tinh làm khách quý như bọn họ, mỗi người đều có hồng bao bí mật, về phần số lượng cụ thể, căn cứ địa vị minh tinh tham gia quyết định.
Mà tổ tiết mục đồng ý cho anh ta chính là ba ngày mười lăm vạn. Lâm Tịch không những không giận mà còn cười: "Chúng ta rất thiếu tiền sao?"
Tây Lăng Mặc dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn cô, đúng vậy! Cực kỳ thiếu!
".. Được, coi như chúng ta thiếu tiền, anh đã tạm ứng năm vạn từ công ty, tối thiểu có thể vượt qua giai đoạn khó khăn trước mắt đi, vì sao ngay cả thương lượng cũng không cùng tôi thương lượng một chút liền tự tiện làm chủ đồng ý với bọn họ chứ?"
Lâm Tịch hối hận đến mức ruột đều xanh, vì cái lông gì lúc trước trong những điều khoản nói Tây Lăng Mặc không được kia, lại quên thêm không được tham gia gameshow chứ?
Qua thật lâu, giọng nói của Tây Lăng Mặc nhỏ như con muỗi vo ve mà nói: "Tôi.. Tôi nghĩ mình cho cô quá ít tiền, trợ lý sinh hoạt của người khác thấp nhất đều là ba ngàn một tháng, cô đi theo tôi, cầm chính là tiền lương trợ lý sinh hoạt, làm chính là công việc trợ lý sinh hoạt cộng thêm trợ lý hành chính, tôi muốn cho cô nhiều tiền lương một chút.."
Lâm Tịch nghe anh ta nói, đột nhiên giật mình.
Một cảm giác ê ẩm đắng chát ùng ục ùng ục nổi bọt bốc lên từ trong lòng sau đó khuếch tán, nhộn nhạo..
Có lẽ đây chính là nguyên nhân vì sao về sau Tô Tỉnh Tỉnh yêu Tây Lăng Mặc sâu đậm đi.
Biết anh ta là một minh tinh, làm việc thiện gì đó nhưng xưa nay đều không cho người khác lan truyền, trên cơ bản đều là không có tiếng tăm gì, coi như quyên tiền cũng luôn là không ký danh.
Lần quyên tiền cho viện phúc lợi của bọn họ đó, chẳng qua là đúng lúc Tây Lăng Mặc đang quay chụp ngoại cảnh ngay tại thành phố này, dưới sự mời mọc nhiều lần của bệnh viện mới lâm thời nảy ra ý tới đây.
Bên trong cốt truyện, Tây Lăng Mặc đến chết cũng không biết, chính là một lần kia, anh ta đã thay đổi quỹ đạo nhân sinh của một cô gái vốn không quen biết.
Tiểu trợ lý vẫn luôn chiếu cố anh ta, chịu cầm tiền lương ít ỏi như vậy chỉ là vì trả ân tình lúc trước của anh ta và phóng túng một chút tình cảm sau này của cô ấy.
Lâm Tịch hòa hoãn lại: "Anh nói với Giang Tự Bình, anh nhất định phải mang theo trợ lý của anh cùng nhau mới có thể đi tham gia chương trình truyền hình thực tế này, bằng không anh sẽ không đi. Nếu như anh ta đồng ý, chúng ta liền đi kiếm một khoản của anh ta, nếu không đồng ý, anh thừa cơ từ chối cũng không tính nói chuyện không tính toán gì hết."
"Cô không tức giận?" Tây Lăng Mặc lấy dũng khí, tội nghiệp nói: "Vậy chúng ta đi trở về đi, chân tôi đau. Cô xem này, cũng đã đi gần mười dặm đường, buổi tối cho dù tôi ăn là chông sắt, lúc này cũng bị tiêu hóa không còn."