Kỳ thật, thông tin trong tư liệu do tổ tin tức điều tra trước đó quả thực ghi chép tỉ mỉ tin tức về Sóc Hoành Giang, sở dĩ người sáu sao này có thể tuỳ tiện bị Ngũ thúc chi phối, chủ yếu là bởi vì thanh danh của ông ta tại toàn bộ Diệu Huyền, nhất là trong đám người chấp hành, đã xấu triệt để.
Chỉ cần là người chấp hành cùng một vị diện, bị con hàng này gặp phải hầu như đều bị ông ta dùng hồn bảo cộng thêm lĩnh vực bắt lấy hồn thể, nhẹ thì bị đánh cướp không ít trang bị huân chương, nặng thì trực tiếp luyện hồn.
Lần trước bọn họ đột nhiên vận dụng súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng làm Sóc Hoành Giang ăn thiệt rất lớn, lần này lại lập lại chiêu cũ, Sóc Hoành Giang đã sớm chuẩn bị, dùng người chấp hành bên cạnh để chắn đạn. Nói chuyện tự nhiên là Ninh Ngưng, đôi mắt màu tím xinh đẹp của cô ấy nhìn thoáng qua Tiếu Hồ Qua: "Đồ ngốc, lần này tôi lại biến về bản thể, anh không cần phải để ý đến tôi, chính mình trực tiếp trở về, không thì rất dễ bị lão già kia bắt được."
Giọng điệu cô ấy càng ngày càng suy yếu: "Chuẩn bị rút lui, 5.. 4.. 3.. 2.."
Triển Lăng đột nhiên cắt ngang Ninh Ngưng mấy giây: "Chờ một chút, có người đến!"
"Lâm Tịch, là Lâm Tịch đến rồi!" Trong giọng nói mỏi mệt của A Lê lộ ra vẻ hân hoan khó diễn tả bằng lời: "Mọi người ai cũng không cần đi, con lợn kia chưa chắc lợi hại bao nhiêu, nhưng tiêu chuẩn quấy rối tuyệt đối là hạng nhất."
Trước đó đám người hiệp trợ Vương Khiết tiến hành lĩnh vực cứng rắn chống đỡ << Thâu Thiên Triệt Địa chung >>, mặc dù dẫn đến tất cả mọi người khô cạn linh lực, thế nhưng vững vàng đem thần hồn mọi người bao phủ trong đó, cho dù là hồn bảo của người tu hành sáu sao cũng nhất thời không thể làm gì bọn họ. Chẳng qua cái giá phải trả chính là ngoại trừ Ninh Ngưng còn có chút lực lượng, ai cũng không có năng lực vận dụng hồn bảo của chính mình.
Mặc dù Sóc Hoành Giang sốt ruột, nhưng lại kiêng kị súng ngắn sóng ánh sáng tụ năng lượng do đối phương làm ra.
Thứ này mặc dù chỉ có một phát, hơn nữa nhét đạn vào cũng rất phiền phức, nhưng đó là công kích tương tự laser trực tiếp dùng tinh hạch thôi hóa ra, mặc kệ trên người ngươi có vật bảo hộ gì, cho dù là xe tăng bọc thép cũng bị xuyên thủng trong nháy mắt.
Lần trước Sóc Hoành Giang đã bị mấy người mỗi người một viên đánh đến luống cuống tay chân, ngộ nhỡ xuyên thủng đại não, như vậy chết trở về xã khu cũng đủ mất mặt rồi.
Vốn cho là hành động dễ như trở bàn tay, không nghĩ tới đối mặt mấy tiểu bối thế mà bó tay bó chân như thế. Sóc Hoành Giang ba phen mấy bận bị hành mặt mày xám tro, lần này nếu lại tay không mà quay về, vậy ông ta sáu sao này sẽ triệt để biến thành trò cười ở Diệu Huyền.
"Đội trưởng các người đã không chống đỡ nổi lĩnh vực để che chở các người nữa, huyễn thuật của đám nhãi con các người chẳng qua chỉ là trò trẻ con, thế mà cũng dám nhiều lần khiêu khích khoe khoang trước mặt Sóc mỗ!"
Theo linh lực của người thi thuật dần dần tiêu tán, cuối cùng ông ta cũng tìm được nhược điểm của huyễn cảnh sương mù này, khóe miệng Sóc Hoành Giang ngậm lấy một nụ cười tàn nhẫn mà ngang ngược.
Một tiếng "Cạch," một cây thương phá trời trống rỗng mà hiện, thân thương dài hai mét, mũi thương 60 cm, hàn quang lập loè, mang theo hàn ý dày đặc.
Một thương ngang sông, thiên địa tàn thương! Năm đó nhận được thanh Phá Thiên thương này, ông ta liền sửa lại tên cho chính mình -- Sóc Hoành Giang!
Lúc trước ông ta cũng là nhân vật nổi tiếng số một Diệu Huyền, chỉ tiếc..
Sóc Hoành Giang đè xuống thẫn thờ trong lòng, đâm thẳng vào một chỗ nào đó trong làn sương mù dày đặc khôn cùng kia.
"Toẹt" một tiếng, theo âm thanh giống như vải vóc bị xé rách vang lên, sương mù sền sệt như đêm tối vô biên vô tận dường như bị giật ra một lỗ hổng, sương mù dày đặc bỗng nhiên tản đi, ánh nắng chói mắt trút xuống.
Một bức tranh cổ xưa chậm rãi rơi trên mặt đất.
Cùng lúc đó..
Một thanh đại chùy màu vàng đất đập tới Phá Thiên thương.
Không ngờ đối phương thế mà còn có người có lực đánh một trận.
Cũng tốt, vậy thì để mi mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là Phá Thiên thương! Sóc Hoành Giang giật cán thương một cái, hai cái móc câu lóe lên ánh sáng rét lạnh phá không trực tiếp đâm vào trong đại chùy.
"Phụt!"
Không ngờ chùy này lại không chịu được một kích như thế, trào phúng trong miệng Sóc Hoành Giang còn chưa kịp nói ra, chùy đất kia lại mượn lực từ lực chấn vỡ vừa rồi trực tiếp nổ thành bụi phấn, ùn ùn lao đến chỗ Sóc Hoành Giang cùng với hai người bên cạnh!
Làm người tu hành sáu sao, đối mặt tình huống đột phát phản ứng tự nhiên nhanh hơn so với ba sao, bốn sao không biết bao nhiêu.
Mọi người ở đây chỉ thấy bóng người lóe lên, Sóc Hoành Giang đã thuấn di ra xa mười mấy mét, đồng thời trong nháy mắt này Phá Thiên thương lăng không vạch ra một đạo lưỡi dao sắc bén bắn về phía mấy người Lâm Tịch.
Hoành Tảo Thiên Quân!
Pháp trượng Huyền Băng Long Cương của Chân Nhã Nam tương khắc với Đại Hồng Liên Nghiệp Hỏa của A Lê, hai người liều mạng lực lượng ngang nhau, pháp lực cả hai đều hao hết, người chấp hành còn lại cũng là nỏ mạnh hết đà, phản ứng chậm chạp, vậy mà hai người cùng bị chôn dưới lớp đất thật dày. Mà mấy người Lâm Tịch bên này cũng bị Sóc Hoành Giang dùng một chiêu mạnh mẽ bức lui xa hơn mười thước.
Khác với mấy đồng đội sức lực kiệt quệ, Lâm Tịch rời khỏi mấy bước sau đó lập tức cong thân mà lên, lần nữa ngưng tụ ra một thanh đại chùy đánh nhau với Sóc Hoành Giang.
Mọi người thấy Lâm Tịch thế mà có thể đối đầu Sóc Hoành Giang mà không hiện dấu hiệu bị thua, trong lòng tấm tắc lấy làm kỳ lạ, vừa ráng chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, vừa chuẩn bị khống chế hai người bị chôn ở dưới lớp đất.
Tiếu Hồ Qua vừa lắc đầu vừa đau lòng nhìn bức họa cầm ở trong tay.
<< Thanh khê chèo thuyền du ngoạn đồ >> vốn dĩ là liễu hồng lá xanh, trời xanh nước trong vắt, giờ phút này chẳng những cổ xưa không chịu nổi, còn bị xé rách một đường.
Hắn chậm rãi thu hồi bức tranh, dường như đang thì thào tự nói: "Cái chảo đến rồi, đồ ngốc ngủ một giấc đi, Hổ ca của em giúp em xả giận!" Một tiếng hừ lạnh của một thiếu nữ truyền đến, bức họa kia trông dường như càng thêm cổ xưa.
Hai người Vu Tiểu Ngư và Triển Lăng thể lực còn có thể nỗ lực một trận chiến, tăng thêm Tiếu Hồ Qua, chẳng mấy chốc ba người đã chế phục người chấp hành kia và Chân Nhã Nam.
Chân Nhã Nam thấy Tần Chuy cúi đầu, mềm nhũn bất động ở nơi đó, nghĩ cũng biết, nhất định là trực tiếp trở về xã khu.
Cô ta giương mắt liếc nhìn Sóc Hoành Giang vẫn đang cùng người phụ nữ cao gầy kia triền đấu không ngớt, ánh mắt lạnh lùng.
Nói cái gì người tu hành sáu sao, còn không phải bị bọn thủ hạ Khúc Cửu Tiêu người ta đánh đến mặt xám mày tro?
Có thể thấy được giữa sáu sao và sáu sao cũng có chênh lệch rất lớn.
Chân Nhã Nam không cam lòng điểm ra << Phiếu miễn tử >>, ngay cả Tần Chuy vẫn luôn cho cô ta cảm giác bí hiểm đều trở về xã khu, bọn họ thua. Ngay lúc cô ta lựa chọn sử dụng << Phiếu miễn tử >>, đột nhiên truyền đến một tiếng mèo kêu quỷ dị: "Meo~!"
Sóc Hoành Giang tranh thủ lúc rảnh rỗi, nhìn thấy hai người còn lại bị người ta bắt lại toàn bộ, lập tức giận không kiềm được.
Ông ta quay lại quăng một chiêu "Độc Long Thám Hải" vào Lâm Tịch, bức lui cô, hung dữ nhìn Lâm Tịch nói: "Mi là zombie! Hóa ra là mi!"
Hầu như tất cả hành động của bọn họ thất bại, đều có dấu vết thi triều tham dự trong đó.
Sóc mỗ nhớ kỹ mi!
Ông ta chưa bao giờ biết hận một người đến cực hạn, thế mà khiến người nghĩ ngửa mặt lên trời cười điên cuồng!
Đối mặt Sóc Hoành Giang đã điên cuồng, Lâm Tịch cười nhạt không nói, chỉ vững vàng tiếp cận bình ngọc nhỏ màu xanh da trời trong tay Sóc Hoành Giang.
Hai ngàn điểm công đức một bình << Thái Nhất Địch Hồn dịch >> đấy, kẻ có tiền chính là nhân tính! "Con trai, còn chờ cái gì? Bổ lão ta cho lão nương!"
Một giọng sữa non nớt vang lên: "Yaa.. a!"
Sau đó, tất cả mọi người thấy được một màn làm cả đời bọn hắn đều khó mà quên được, như kỳ cảnh tận thế.
Một đạo lôi điện khổng lồ được hình thành bởi sấm sét với đường kính hơn 6 mét chống giữa bầu trời và mặt đất "Ầm" một tiếng trực tiếp đập trên người Sóc Hoành Giang đang cầm bình linh dịch chuẩn bị uống.
Bao gồm Lâm Tịch ở bên trong, tất cả mọi người đều vô thức nhắm mắt lại!