Đây chẳng những là đề tài triết học muôn thuở, cũng là vấn đề tra khảo cuộc đời của mỗi người.
Cho tới bây giờ mỗi người đều có cảm xúc, đáp án riêng cho chính mình.
Mà đáp án người sống đến tột cùng vì cái gì cũng là như thế.
Vấn đề này, nếu như Lâm Tịch không có gia nhập Diệu Huyền, đáp án của cô là tìm một người yêu đương, sinh một bé con đáng yêu, phụng dưỡng cha mẹ, cùng người yêu già đi, nhìn con cái trưởng thành, chậm rãi đi đến nhân sinh của chính mình.
Chính là đơn giản như vậy, chính là bình thường như thế.
Mà bây giờ làm một người chấp hành trung cấp của Diệu Huyền, đáp án duy nhất của cô là có được tự do chân chính, dùng hết sức trì hoãn cái chết của chính mình. Cho nên mới nói, cho dù là cùng một người, tại thời gian khác biệt, trải nghiệm khác biệt, mục đích cuộc đời đều sẽ phát sinh biến hóa.
Phải nói, sống vì cái gì, mỗi người đều có đáp án của riêng mình.
Làm một thành viên trong chúng sinh, chúng ta không có cách nào khống chế sinh mệnh bắt đầu, cũng không có cách nào ngăn cản sinh mệnh kết thúc, cho dù mệnh là của chính chúng ta.
Có lẽ ngươi sẽ nói, tối thiểu Hồ Diễm Phân có thể kiểm soát cái chết của chính mình, nhưng vấn đề là, loại tử vong này là không thể lựa chọn, là lựa chọn khi không còn lựa chọn!
Sinh mệnh của chúng ta muốn tiến hành như thế nào, và chúng ta phải dùng thái độ gì đi đối mặt sinh mệnh kết thúc?
Vấn đề này quá thâm ảo, cũng quá không rõ ràng.
Nếu như nhất định phải chính diện trả lời vấn đề này, Lâm Tịch cảm thấy, nhân loại sống sót trên thế giới này, mỗi người đều phải trải qua một quá trình hiển nhiên từ sinh ra cho đến khi chết. Mà ý nghĩa tồn tại của chúng ta, chính là nghĩ hết tất cả biện pháp thỏa mãn nguyện vọng của chính mình ở kiếp sau, bù đắp tiếc nuối trước khi chết. Chỉ thế thôi.
Nhưng không danh không phận đi theo Hạ Tường từ cố hương quen thuộc chạy đến thành phố này, đối mặt cả nhà đều là kẻ xa lạ, đối với một cô gái nhỏ vài thập niên trước vẫn luôn sinh sống tại một ngôi làng miền núi khép kín mà nói, phải cần bao nhiêu dũng khí?
Hồ Diễm Phân có thể đối mặt với tất cả trách móc nặng nề của Hạ gia, từ đầu đến cuối đều không oán không hối, là bởi vì Hạ Tường gần như gánh chịu hi vọng toàn bộ cuộc đời bà ấy!
Lúc này chắc hẳn Hồ Diễm Phân cũng có tâm nguyện như chính mình thuở ban đầu.
Chẳng qua về sau sinh hoạt vụn vặt, người nhà lạnh lùng cùng với sự thất vọng và chỉ trích của Hạ Tường cùng bọn nhỏ đã đem tất cả hi vọng của người phụ nữ này đánh nát!
Ánh mắt trống rỗng cùng với vẻ mặt vô hồn của người ủy thác đều biểu thị, toàn bộ hi vọng của bà ấy tan vỡ, tiếc nuối của bà ấy chính là bà ấy sống vì cái gì. Thở dài một tiếng, Lâm Tịch quan sát một chút gian phòng đơn sơ này.
Đây cũng không phải nhà của Hồ Diễm Phân, mà là một căn phòng bà ấy thuê lâm thời.
Thời điểm Lâm Tịch đến không tốt cho lắm, dựa theo hướng đi trong cốt truyện, chính là Hồ Diễm Phân đã đem nhà ở cùng với tất cả thủ tục liên quan và toàn bộ tiền tiết kiệm của mình giao cho con trai bảo bối rồi.
Hơn nữa đã hơn bốn tháng sau.
Nhà ở cho dù không bị bán đi, khẳng định cũng đã sang tên, mà cho tới bây giờ vốn không nghĩ tới con cái cùng với chồng cũ trọng tình trọng nghĩa sẽ hoàn toàn biến mất trong thế giới của mình cho nên Hồ Diễm Phân tự nhiên cũng không có đầu óc kia muốn con trai viết giấy vay nợ, biên lai gì đó cho chính mình.
Lâm Tịch lật hộp tiền Hồ Diễm Phân dùng bìa carton dán thành, bên trong chỉ có hơn hai trăm tệ. Bây giờ bà ấy đều dựa vào lục thùng rác kiếm vài lon nước, phế phẩm báo chí cũ gì đó đổi lấy vài đồng ít ỏi, quần áo mặc trên người cũng đều là lục từ thùng rác do người khác vứt hoặc là người tốt bụng nào đó thấy bà ấy đáng thương đưa cho bà ấy.
Chẳng qua nhiều năm lo liệu việc nhà cộng thêm tuổi thơ khốn khó, mặc kệ là trong nhà vẫn là bản thân Hồ Diễm Phân, đều không dơ bẩn luộm thuộm giống người nhặt ve chai thông thường, ở góc phòng có một cái bồn tắm nhựa khuyết góc lật úp, bà ấy không nỡ dùng tiền đi bể tắm tắm rửa, bình thường đều dùng nhà bếp công cộng nấu nước, sau đó bưng từng chậu dùng bồn tắm này tắm rửa.
Cũng bởi vì bà ấy vẫn luôn rất sạch sẽ, làm người cũng hiền lành nhiệt tình, quan hệ với hàng xóm chung quanh coi như hòa hợp, chủ thuê nhà mặc dù biết bà ấy là người nhặt ve chai, cũng không có mở miệng đuổi bà ấy đi. Bây giờ tốt xấu cũng không tính quá nghèo, mỗi lần trước khi Lâm Tịch tiến vào nhiệm vụ đều sẽ đổi một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt nhét vào trong không gian.
Buổi sáng, Lâm Tịch rót chút nước sôi từ trong phích nước nóng, lại từ bên trong không gian lấy ra bánh mì cắt lát ăn.
Sau đó tận lực chọn một bộ quần áo không quá cũ rách mặc vào, bên ngoài mặc một cái áo lông màu xám nhạt rất cũ, đến ngã ba đường bắt xe buýt tới căn nhà lúc trước của chính mình.
Nơi đó quả nhiên biến thành một vùng phế tích.
Khu phố thương mại tương lai đã bắt đầu khởi công xây dựng.
Lâm Tịch vòng quanh khu vực đầy mãnh vụn gạch ngói này trọn vẹn hai vòng, mới phát hiện một người quen cũ.
Là chị Trương tổ dân phố.
Lâm Tịch đi nhanh mấy bước chào hỏi bà ta, nào biết bà chị này trông thấy cô thế mà vẻ mặt như là thấy quỷ, miệng lẩm bẩm "A di đà phật" rồi định quay người mà đi. Lâm Tịch vươn tay giữ chặt bà ta: "Chị Trương, chị muốn đi đâu thế?"
Chị Trương suýt chút tè ra quần.
"Tôi nói em Hồ này, là con trai cô bán mất căn nhà của cô, tôi chỉ là hỗ trợ liên hệ vài nhà đầu tư, chuyện không liên quan đến tôi, cô cũng đừng tới tìm tôi nha!"
Lâm Tịch nhìn bà ta run rẩy, trong lòng càng thêm nghi hoặc, dứt khoát tùy theo hỏi bà ta: "Tôi nói làm sao lại bán nhanh như vậy, bán bao nhiêu tiền thế?"
Chị Trương thấy nụ cười trên mặt cô giống như cười mà không phải cười, trong lòng càng thêm sợ hãi: "Bởi vì nhà các người ở lầu một, sau này khu phố thương mại xây thành nhưng vì con trai cô lại không muốn cửa hàng bán lẻ, cho nên tiền bồi thường tương đối nhiều, tổng cộng.."
Bà ta liếc trộm Lâm Tịch một chút.
"Hửm?" Lâm Tịch khịt mũi một tiếng.
"Tám mươi hai vạn, con trai cô.. Chỉ.. Chỉ cho tôi hai ngàn tệ tiền trà nước, cô.. Cô đừng trách tôi, cần gì tôi có thể đốt cho cô!" Lâm Tịch: .
Đốt.. Đốt cho cô?
Lời này nghe có gì đó là lạ!
Lâm Tịch lập tức nghiêm mặt, âm trầm nói: "Bọn họ còn ở nhà cũ sao?"
"Còn còn, chỉ là hình như con gái cô dọn ra ngoài. Nghe.. Nghe nói con trai cả của cô hình như.. Hình như cũng muốn dọn đi rồi." chị Trương đã bắt đầu run lên.
"Ha ha!" Lâm Tịch cười lạnh: "Bán nhà của tôi, cuộc sống của bọn họ ngược lại là cải thiện, ngảy cả chị cũng được nhờ theo, không tệ, không tệ!"
Nghe Lâm Tịch nói, tinh thần chị Trương bắt đầu sụp đổ: "Tôi trả lại cho cô, tôi trả lại cho cô vẫn không được sao? Tôi biết cô bị cả nhà lừa, chết không cam tâm, nhưng đây đều là mệnh, đều là mệnh mà! Lại nói, cô cũng đừng tìm tôi, đâu có liên quan gì tới tôi cơ chứ!"
Trong tiếng nói của chị Trương đã bắt đầu mang theo tiếng khóc nức nở, vừa lải nhải vừa bắt đầu móc tiền trong túi ra ngoài, có đủ loại mệnh giá. Trong nhà gạo và dầu nành đều ăn hết, hôm nay trong túi chị Trương cố ý mang thêm nhiều tiền một chút, không nghĩ tới thế mà giữa ban ngày đều có thể gặp phải ma quỷ.
Liếc nhìn Lâm Tịch lạnh lùng nhìn chằm chằm chính mình, bây giờ chị Trương không có dũng khí tự tay giao tiền cho cô, thế là nhặt cục gạch đè số tiền kia ở phía dưới, quay đầu lấy tốc độ có thể so với người bay Usain Bolt trốn đi thật xa.
Không nghĩ tới còn có thể có thu hoạch ngoài dự đoán như vậy.
Lâm Tịch vốn là đến hỏi thăm một chút, nơi này đến tột cùng có thể bán bao nhiêu tiền, ăn của bà, nhất định phải trả lại toàn bộ cho bà!
Chị Trương này ngày thường đối với ai đều là chị em tốt, lại là một trong những người nhiều chuyện thích nhất là truyền nhàn thoại trong toàn bộ chung cư. Lâm Tịch cầm lấy số tiền kia lên rồi đếm, lại có hơn ba trăm tệ.
Đã như thế, vậy gọi taxi hỏi thăm chồng trước thân ái cùng với các con đi!