"Đôi dép lê sa tanh thêu hoa kia của cô ta Hạ Thiên Tư mang còn non hơn!"
Những lời này của Lâm Tịch, vang vọng trong đầu Hạ Tường cả ngày.
Ông ta về đến nhà, Hàn Tố Mai không biết đi đâu, ba đứa bé cũng đều không thấy bóng dáng.
Con trai cả Hạ Thiên Ý đã hai mươi chín tuổi, từng có một đoạn hôn nhân ngắn ngủi, kết hôn hơn hai năm hai người liền ly hôn, nói là tính cách không hợp gì đó.
Sau khi ly hôn trong nhà cả ngày lạnh nồi lạnh lò, Hạ Thiên Ý dứt khoát lại chuyển về nhà, mỗi ngày online chơi game không biết ngày đêm.
Thiên Tư và Thiên Lãng hiện tại cũng hai mươi lăm tuổi, Thiên Lãng học chính là máy tính chuyên nghiệp, bây giờ làm thiết kế hoàn cảnh trò chơi trực tuyến tại << Khoa học kỹ thuật Duệ Kim >>, cũng là tan làm liền chui vào phòng đi mân mê máy tính, ngược lại là nói chuyện rất hợp ý với anh trai hắn. Hạ Thiên Tư đi làm tại một công ty quần áo, mặc dù cô ta tên là Thiên Tư, nhưng trên thực tế lại là người có tư chất tương đối kém trong ba đứa bé, nhà công ty này vẫn là ông ta nhờ quan hệ đưa vào.
Hạ Tường không hiểu rõ người trẻ tuổi bây giờ, tại sao lớn rồi đều không nóng nảy không hoảng hốt như vậy, nếu đổi thành bọn họ thì đến số tuổi này mà vẫn không có đối tượng, trong nhà đã sớm tìm người giới thiệu bốn phía.
Bọn nhỏ không sốt ruột, ông ta cũng không quản được nhiều như vậy, dù sao hai đứa con trai mỗi người một ngôi nhà, con gái chính là hai mươi vạn tiền tiết kiệm cùng một bộ trang sức, nên chuẩn bị ông ta đã sớm chuẩn bị tốt, tiền còn lại ông ta đều ném vào trong ngân hàng, coi như dựa vào bảo hiểm hưu trí và tiền lãi, cũng đủ ông ta và Tố Mai sống qua ngày. Thế đạo bây giờ, dùng cuộc đời còn lại của mình đi cược người thân hiếu thuận, chỉ có đồ ngu mới làm được.
Cho nên trong tay còn có hơn một trăm vạn là tiền quan tài ông ta lưu cho chính mình và Tố Mai.
Tố Mai trẻ tuổi, một khi ông ta đi trước, số tiền này sẽ để cho cô ấy, dù sao ba đứa bé đều không phải con ruột, bệnh lâu trước giường không hiếu tử, ngay cả ông ta người cha ruột này cũng không dám trông cậy vào bọn nhỏ, huống chi là một người mẹ kế?
Căn nhà hơn một trăm ba mươi mét vuông, bây giờ chỉ có một mình ông ta trong nhà, an tĩnh có thể nghe được tiếng bước chân của chính mình.
Hạ Tường khẽ lắc đầu thở dài.
Không trông được con gái không quản được con trai.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, người trong cái nhà này rõ ràng đều còn ở, thế nhưng rốt cuộc không có náo nhiệt như lúc trước, Tố Mai cũng càng ngày càng ít nói chuyện với ông ta. Hạ Tường nghĩ đến những lời kỳ lạ kia của vợ cũ, cũng không biết chính mình đang suy nghĩ cái gì, đi đến trước tủ quần áo lại đột nhiên đưa tay kéo cửa tủ ra, đồ mặc ở nhà vẫn là những bộ lúc trước, thế nhưng quần áo mặc đi ra ngoài đều là nhan sắc tươi non, sắc điệu thanh thoát, kiểu dáng tương đối mới lạ, mà một hàng giày phía dưới kia càng làm cho Hạ Tường bất giác nhíu mày.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ý câu nói kia của vợ cũ.
Một hàng dép lê có khảm nạm trân châu kia, có dép lê bằng vải nhung màu vàng nhạt với họa tiết con vịt nhỏ, sau đó ông ta nhìn thấy đôi dép lê sa tanh thêu hoa đó.
Là loại màu hồng diễm lệ đến cực hạn, Hạ Tường có thể tưởng tượng đôi chân trắng nõn kia của Tố Mai kia mang đôi dép này vào sẽ xinh đẹp kinh tâm động phách đến cỡ nào, thế nhưng nó cũng không thích hợp với một người phụ nữ đã bốn mươi lăm tuổi mang. Kỳ thật cũng không thích hợp với Thiên Tư mới hai mươi lăm tuổi.
Hạ Tường cũng không biết vì sao, trực giác không thích đôi giày này.
Vốn dĩ đã phiền muộn bởi vì Hạ Thiên Ý lừa bán nhà vợ cũ mang đến bất giác lại thêm một ít bực bội.
Người nhà họ Hạ như thế nào, đó là chuyện của bọn họ, cũng không có quan hệ gì với Lâm Tịch.
Ban đầu cô dự định tốt nhất là có thể lấy lại tiền đặt cọc, như vậy cô sẽ mua một căn nhà không sai biệt lắm, tiền còn lại để dành một phần, còn lại thì để cho người ủy thác dùng hưởng thụ cuộc sống.
Bây giờ tiền chỉ cầm lại một nửa, đủ cho cô mua nhà, Lâm Tịch phải nghĩ biện pháp đi kiếm tiền giúp người ủy thác.
Nếu không, trường kỳ tách rời xã hội chỉ biết nhặt ve chai, dán thùng, cho dù người ủy thác trở về, phải đối mặt cũng là cục diện khó xử có chỗ ở lại không tiền dưỡng lão. Có đôi khi người còn sống nhưng cái gì cũng không có mới có thể tuyệt vọng đến mức từ bỏ sinh mệnh.
Tất nhiên ngoại trừ một số người rất dễ dàng bởi vì chuyện nhỏ đi theo hướng cực đoan hoặc là bản thân có loại bệnh tương tự trầm cảm.
Cho nên nói thật, quan điểm cá nhân của Lâm Tịch cũng không ủng hộ việc làm một người mẹ toàn thời gian.
Bởi vì ở nhà chăm con, chẳng những rất dễ dàng bị người xem nhẹ giá trị sáng tạo cùng vất vả nỗ lực của ngươi, khiến ngươi biến thành một con mọt gạo phụ thuộc người khác, sẽ một lần nữa phải đối mặt rào cản về giao tiếp để kết nối lại với xã hội.
Hồ Diễm Phân chính là như thế.
Năm mươi tám tuổi, nói già cũng không tính già, nhưng hầu hết người ở cái tuổi này, cầm lương hưu ổn định, đã bắt đầu ngậm kẹo đùa cháu, hưởng thụ cuộc sống. Mất đi người nhà cũng không phải là đả kích lớn nhất đối với Hồ Diễm Phân, nếu không tại lần đầu tiên đến nhà Hạ Tường nhìn thấy nữ chủ nhân mới, Hồ Diễm Phân lẽ ra đã lựa chọn cái chết.
Đả kích trí mạng đến từ con trai ruột lừa gạt cùng tình trạng hai bàn tay trắng hiện giờ của bà ấy.
Bên trong cốt truyện, gần hai năm sau thân thể Hồ Diễm Phân mới bắt đầu xuất hiện các loại triệu chứng, gì mà viêm dạ dày mãn tính, bệnh viêm khớp mãn tính, não cung cấp oxi không đủ thậm chí có điềm báo lão niên si ngốc.
Vốn cho rằng Hạ Thiên Ý sẽ tìm đến chính mình thì lại chậm chạp không lộ diện, kinh hoảng không nơi nương tựa Hồ Diễm Phân mới nghĩ đến việc về nhà đi tìm con trai, kết quả phát hiện khu phố thương mại đã thay thế nhà cũ của mình, mà Hạ gia cũng không biết tung tích. Hiện tại Lâm Tịch thành công lấy lại một nửa tiền nhà, cô suy nghĩ làm sao mới có thể nhanh chóng giúp Hồ Diễm Phân kiếm được một khoản tiền dưỡng lão.
Lâm Tịch cẩn thận phiên kiểm tra những ký ức tiếp thu kia, phát hiện ngoại ô thành phố có một nơi tên là Hoàng Khê cốc, bởi vì dựa vào núi, ở cạnh sông, nên được một công ty xây dựng nổi danh nhất thành phố mở rộng thành một khu chung cư cao cấp, danh xưng hậu hoa viên của giới nhà giàu bậc nhất thành phố M.
Thế là Lâm Tịch ngồi xe đi tới thị trường giao dịch nhà cũ lớn nhất.
Khoan hãy nói, sau khi tìm kiếm một tuần lễ, thật đúng là để cho cô tìm được một mục tiêu không tệ.
Ba phòng chính và ba phòng phụ, có hệ thống nước sinh hoạt, thêm một cái sân nhỏ, giá cả một hơi muốn hai mươi hai vạn.
Tại Hoàng Khê cốc lúc ấy, đây tuyệt đối coi là giá trên trời. Chủ hộ nhiều lần nhấn mạnh, đây là một cán bộ về hưu dùng cho chính mình dưỡng lão, nội thất trang trí bên trong không kém nhà thành phố, chẳng qua là không đợi người đến ở, cán bộ về hưu đã tắc mạch máu não nhập viện rồi, nhà ở tự nhiên cũng không có ở được, đám con cháu ai cũng không nguyện ý muốn căn nhà cách nội thành rất xa này, cho nên mới lấy ra bán lỗ vốn.
Bình thường nhà trệt đều do chính mình xây dựng, nhưng căn nhà của gia đình này có thủ tục chính thức, tăng thêm bên trong đã trang hoàng xong, giá cả cao gấp đôi so với nhà bình thường ở ngoại thành, cho nên treo ở thị trường nhà đất hồi lâu nhưng vẫn không có ai hỏi thăm.
Lâm Tịch mặt không biểu cảm, trong bụng cũng đã nở hoa.
Lập tức để người môi giới liên hệ chủ nhà, mua căn nhà này.
Bởi vì đầy đủ các loại thủ tục, hơn hai giờ đã hoàn thành sang tên, chỉ là Lâm Tịch muốn lấy giấy tờ bất động sản của mình với tư cách là chủ hộ, còn cần khoảng mười lăm ngày. Dù sao hiện tại lại tra thông tin căn nhà này, chủ hộ đã đổi tên là Hồ Diễm Phân.
Chẳng qua Lâm Tịch không biết là ngay khi cô và người môi giới cùng với chủ nhà cùng đi trung tâm giao dịch bất động sản, một cô gái hơn hai mươi tuổi, dáng người cao gầy hấp tấp chạy đến trung tâm bất động sản nào đó, biết được căn nhà vừa mới bị mua đi, sắc mặt lập tức âm trầm đến mức vắt ra nước.
Ngay khi có tiền cô ta lập tức đến, đây là căn nhà duy nhất trong Hoàng Khê cốc nhận được nhiều tiền bồi thường nhất cho việc phá dỡ trong trí nhớ cô ta!
Thế nhưng gắng sức chạy tới, cô ta vẫn chậm một bước!