Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 829: Chiến đấu đi! lão thái thái! 10



Edit: Jess93

Cái gì? Mua nhà rồi?

Hạ Thiên Tư không thể mua được căn nhà lợi nhuận lớn nhất kia, cảm thấy gom thêm ít tiền, mua thêm vài căn cũng như nhau, dù sao không lấy được hai ngày mồng một tháng năm, lấy cái ba ba được chín cũng là tạm được.

Ai ngờ hiện tại ba ba được chín cũng ngâm canh.

Trong lòng Hạ Thiên Tư tức giận, giọng nói cũng bởi vì không tự chủ cất cao mà trở nên vô cùng sắc nhọn: "Mua nhà? Không có khả năng, vẫn chưa tới một tuần lễ bà liền mua được căn nhà thích hợp? Bà không cần chơi tôi như thế, tôi thật sự sẽ không tham tiền của bà, chúng ta chẳng qua là hợp tác kiếm một khoản, sau đó lợi nhuận.. Chia đôi, tôi đảm bảo bà ít nhất có thể lấy lại tám mươi vạn."

Mặc dù sau khi trở về rất nhiều chuyện đều phát sinh biến hóa, như Hồ Diễm Phân biết nhà ở bị bán đến nhà mình lấy lại hơn bốn mươi vạn, cha giữ lại căn nhà kia của Hạ Thiên Ý đồng thời đuổi anh ta ra khỏi nhà và phát sinh cãi vã kịch liệt với Hàn Tố Mai, còn nữa căn nhà về sau bồi thường hơn tám mươi vạn thế mà bán trước thời hạn.
Những chuyện này đều chưa từng xảy ra ở kiếp trước, nhưng chính bởi vì xuất hiện nhiều thay đổi như vậy, mới càng làm cho Hạ Thiên Tư có lòng tin sử dụng những tin tức mình biết kia đi thay đổi cả đời cô ta.

Cô ta muốn sử dụng lần phá dỡ này kiếm được xô tiền vốn khởi động đầu tiên của chính mình.

Cô ta còn muốn lấy được chứng cứ đôi gian phu dâm phụ kia khiến đầu ba ba xanh biếc, để ba ba cũng đuổi ả đàn bà kia ra khỏi nhà hoàn toàn!

Đến lúc đó căn nhà kia cùng với tiền tiết kiệm đều là của chính mình cùng Thiên Lãng.

Một đời này cô ta tuyệt đối không làm tiểu tam gì nữa, cô ta phải tự làm phú hào!

Hạ Thiên Tư vốn là muốn chia 7 :3 với bà mẹ vô dụng này, dù sao bà ta cũng chỉ cho ít tiền mà thôi.

Thế nhưng sau khi hai người đánh võ mồm nửa ngày như vậy, cô ta mới phát hiện người mẹ nhút nhát trong trí nhớ này không hề dễ đối phó giống như cô ta nghĩ, thế là trực tiếp đề nghị chia 5: 5 cùng với bà ta, dù sao cũng tốt hơn tên lòng lang dạ sói Hạ Thiên Ý kia cuốn đi tất cả mọi thứ, sau đó triệt để mất tích đúng không?
Cũng không biết cuối cùng kết cục của bà ta như thế nào.

Về sau cô ta cả ngày vội vàng tranh di sản với đôi cẩu nam nữ Hạ Thiên Ý kia, cũng không có đi lưu ý người mẹ chú định có kết cục bi kịch này như thế nào.

Già không có người dựa vào, người không xu dính túi còn mang theo một thân bệnh tật, đoán cũng có thể đoán được kết cục tất nhiên so với cô ta không khá hơn bao nhiêu.

Bọn họ kỳ thật đều xem như vật hi sinh của cái nhà này đi.

Hạ Thiên Tư nhớ tới, trước khi bọn họ ly hôn, Hàn Tố Mai thường xuyên tìm đủ loại lý do tiếp cận bọn họ.

Lúc đó ả ta vẫn là dì Hàn của bọn họ, ở trong mắt các bạn học, dì Hàn này thời thượng, xinh đẹp, rất nhiều người đều nói, nếu có một người mẹ xinh đẹp dịu dàng như vậy thì đây mới là hạnh phúc.

Sau đó ả ta bắt đầu đưa cơm trưa cho bọn họ, thường xuyên đổi mới kiểu dáng, sắc hương vị đầy đủ, về phần cơm hộp mang từ trong nhà rập theo một khuôn kia, mỗi ngày đều sẽ bị bọn họ ghét bỏ vứt bỏ.
Lúc đó anh trai đã học cấp ba, cô ta và em trai đã sớm bắt đầu bí mật gọi ả ta là mẹ.

Lúc đầu em trai còn không chịu, cô ta đánh Hạ Thiên Lãng mấy lần, đồng thời uy hiếp nếu như hắn không gọi, về sau không cho mẹ đưa cơm trưa cho hắn.

Về sau ba ba quả thật ly hôn như Hàn Tố Mai nói, sau đó ả ta danh chính ngôn thuận trở thành mẹ bọn họ.

Hình như thời trung học và cấp ba, là khoảng thời gian vui sướng nhất đời cô ta.

Sau đó ba ba bị cho nghỉ việc, cô ta tận mắt thấy thái độ Hàn Tố Mai đối với ba ba càng ngày càng không tốt, đối bọn họ cũng càng ngày càng không tốt.

Những người này không có ai là đồ tốt, một khi sống cùng ba ba, liền giống như nữ quỷ bị giật xuống mặt nạ trong phim, khôi phục diện mục thật sự làm người ta cảm thấy chán ghét.

Một bàn tay đột nhiên không ngừng đung đưa ở trước mặt cô ta dọa Hạ Thiên Tư nhảy một cái.
"Cô đây kêu là mơ mộng hão huyền?" Lâm Tịch một câu hai ý.

Đưa tiễn không cam lòng Hạ Thiên Tư, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy buồn cười, không ngờ cô đánh bậy đánh bạ lại đoạt mất cơ duyên của Hạ Thiên Tư.

Đứa con gái này thật đúng là hiếu thuận, sợ cô đem nhà ở bán giá rẻ, chạy từ xa tới tặng tin tức cho cô.

Thành thật mà nói, nếu như không có Hạ Thiên Tư, cô thật đúng là không rõ << Giấy chứng nhận quyền sử dụng đất thuộc sở hữu nhà nước >> đến tột cùng là dùng để làm gì.

Chẳng qua cô ta đem tất cả mọi người xem như đồ ngốc đi?

Bên này nhà ở còn chưa bán, ngươi liền biết cuối cùng nhà nào bắt được bao nhiêu tiền bồi thường, tin tức nội bộ này của ngươi có phải có chút vượt quá mức quy định rồi hay không?

Nghĩ đến cũng đúng, ở trong mắt ba đứa con, Hồ Diễm Phân chỉ sợ so với đồ ngốc cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Đối với bọn hắn, bao gồm Hạ Tường, nguyên tắc của Lâm Tịch là kính nhi viễn chi*.

*kính trọng nhưng không dám gần.

Hồ Diễm Phân không ở trong tầm mắt của các ngươi, mà các ngươi không ở bên trong nhiệm vụ của Lâm Tịch ta.

Mọi người tránh xa nhau, từng người mạnh khỏe, nước giếng không phạm nước sông.

Tất nhiên, nếu như người nhà họ Hạ một hai phải đến trước mặt cô tìm đường chết, vậy thì Lâm Tịch cũng không để ý rèn luyện thân thể một chút, dù sao người ủy thác cũng không nói không cho xử lí đúng không?

Buổi sáng tiễn biệt Hạ đại tiểu thư, buổi chiều nghênh đón Hạ đại thiếu gia.

Lâm Tịch mở cửa vừa nhìn thấy là Hạ Thiên Ý, lập tức lộ ra nụ cười hiền lành: "Con trai, con đến trả tiền sao?"

Bên trong không gian, A Lạp Lôi quơ quơ vòi dài: "Không có việc gì đừng tìm sét đánh nha mị, con không cần em trai."
Thái dương Hạ Thiên Ý lập tức phủ lên hai tia hắc tuyến, người mẹ có cảm giác tồn tại cực thấp này tại sao bây giờ phong cách lại không đúng rồi?

Người ta nói thiên tài và tên điên chỉ cách nhau một bức tường.

Hạ Thiên Lãng là một nhà phân tích chuyên nghiệp và là kỹ sư thiết kế đồ họa game online phi thường ưu tú, Hạ Thiên Ý biết, tuy rằng trò chơi mà người em trai này tham gia thiết kế còn chưa ra mắt, nhưng lấy ánh mắt tinh chuẩn của một game thủ lâu đời đến xem, tương lai tiền đồ của Hạ Thiên Lãng không thể đo lường.

Nơi này nói chính là tiền đồ, mà không phải tiền bạc.

Bởi vì Hạ Thiên Lãng cũng là kẻ khuyết tật năng lực sinh hoạt tối thiểu cấp 5 trở lên, còn là dân mù đường, mù mặt, có chướng ngại xã giao, mỗi lần nấu mỳ tôm cuối cùng đều là dùng thìa ăn, dù sao sống một mình ba ngày đoán chừng bọn họ phải đi nhặt xác cho con hàng này.
Hết lần này tới lần khác một tên thiểu năng như vậy, lại là thiên tài chơi game.

Mà Hạ Thiên Tư thật xứng đáng với tên của cô ta, cả ngày chỉ biết õng ẹo làm dáng, làm cho loè loẹt lại câu không được gã đàn ông nào.

Có thể nói, hắn là người bình thường nhất trong ba đứa bé.

Không phải nói dưỡng con trai để dưỡng già sao? Tại sao người mẹ này của mình lại không hiểu chứ?

Hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, trực tiếp xem nhẹ câu hỏi của cô: "Mẹ, không phải tôi nói bà ở nhà chờ tôi, tôi kiếm được tiền sẽ lập tức trả lại cho bà gấp bội sao? Tại sao bà còn tìm đến nhà như thế?"

Chẳng những ông già trừ căn nhà trên danh nghĩa hắn để gán nợ, còn cãi nhau với Tố Mai.

Bây giờ hắn lại triệt để bị lão ba trong cơn giận dữ đuổi ra khỏi nhà.

Hạ Thiên Ý nghĩ như thế nào liền nổi giận như thế nấy.
Quán net bên kia đang trang trí, hiện tại hắn sống chật vật đến giật gấu vá vai, vốn dĩ chuẩn bị đem căn nhà của mình đi thế chấp vay tiền, kết quả tất cả giấy tờ đều bị lão ba lấy mất.

Ông già còn nói, khi nào hắn trả lại bốn mươi ba vạn kia khi đó mới trả lại giấy tờ bất động sản cho hắn.

Lâm Tịch mỉm cười hòa ái: "Tôi ngã bệnh, bác sĩ bảo tôi nằm viện, cậu cũng biết tôi ngay cả một xu cũng không có, tôi nghĩ đến nhà các cậu bây giờ rất xấu hổ, cho nên liền đi trở về nhà tôi xem thử có thể gặp cậu hay không, kết quả trên đường đụng phải chị Trương, chị ấy vừa nhìn thấy tôi liền chúc mừng nói rằng nhà ở bán được giá tiền rất lớn, thậm chí chị ấy còn được cho hai ngàn tệ tiền trà nước."

Hạ Thiên Ý hận nha, biết ngay cái loa lớn kia không đáng tin, cho nên mới cố ý cho bà ta chút tiền, nào biết được vẫn quay người đem hắn bán đi.
"Mẹ, tôi thật sự đang làm ăn, sắp khai trương tới nơi rồi, hiện tại còn thiếu một nhóm thiết bị quan trọng không vào được, tôi viết giấy nợ cho bà được không? Bà đem bốn mươi ba vạn kia cho tôi mượn, chỉ cần sống qua trận này, tôi sẽ nhanh chóng thu lại tiền vốn, đến lúc đó đảm bảo lập tức trả lại cho bà!"

"Tốt!" Lâm Tịch cười tủm tỉm: "Vậy cậu viết giấy nợ đi."