Hạ Thiên Tư cũng đi thị trường bất động sản nhìn chằm chằm mấy ngày giống như Lâm Tịch, phát hiện Hoàng Khê cốc căn bản cũng không có nhà ở bán ra.
Về sau đồng nghiệp của cô ta có một người dì bà con xa ở Hoàng Khê cốc, Hạ Thiên Tư nào là mời khách ăn cơm nào là đi quán bar xem biểu diễn, rốt cuộc tranh thủ vào lúc cuối tuần nghỉ ngơi khiến vị đồng nghiệp này mang theo cô ta tới Hoàng Khê cốc một chuyến.
Người dì kia họ Bùi, hôm sau Hạ Thiên Tư lại mua cho rất nhiều thứ, dì Bùi cuối cùng giúp đỡ thăm dò được có một gia đình muốn dọn đi nội thành, chuẩn bị đem nhà ở bán đi.
Chỉ có một căn nhà nhỏ đáng thương rộng chừng bốn mươi mét vuông, ngay cả cái sân đều không có.
Vừa thương lượng giá cả, người ta mở miệng chính là mười lăm vạn. Hạ Thiên Tư suýt chút nữa điên rồi.
Loại nhà ở chỗ như Hoàng Khê cốc tối đa cũng chính là năm, sáu vạn, thế mà có thể đòi tận mười lăm vạn!
Thật sự là lấy mông đốt pháo -- nghĩ thế nào vậy hả?
Kỳ thật vẫn là Hạ Thiên Tư không có kinh nghiệm làm ăn.
Chuyện mua bán này, cho tới bây giờ đều là rao giá trên trời trả tiền ngay tại chỗ, coi như không có một câu nhiều chuyện kia của Lâm Tịch, trên cơ bản loại chạy tới làm người mua này, người ta chắc chắn sẽ đem giá cả nâng cao một chút.
Nếu như là tay già đời, vậy khẳng định còn cái giá ba, bốn vạn, sau đó hai bên lại thương lượng, cũng chính là gần năm, sáu vạn là có thể thỏa đàm.
Nhưng Hạ Thiên Tư quá sốt ruột muốn làm thành vụ làm ăn này, cô ta sợ tiết lộ tiếng gió, không dám tìm môi giới cùng bạn bè hỗ trợ, cho nên câu nói đầu tiên của người ngoài ngành này liền lộ bản chất: "Giá tiền này của ông hơi đắt rồi, có thể rẻ hơn một chút không?" Người bán nghe xong giọng điệu này của Hạ Thiên Tư, lại liên tưởng tới lời lưu truyền gần đây trong thôn của bà lão kia, ổn định tâm thần, bình chân như vại trả lời: "Không rẻ hơn được đâu, gần đây nơi này của chúng tôi có không ít người đến mua nhà. Bà Hồ vừa mua nhà ở cầu nhỏ phía trước, bỏ ra hơn hai mươi vạn đấy."
Hạ Thiên Tư nghe được đối phương nói gần đây có không ít người đến mua nhà, lập tức sốt ruột.
Thế là tiết tấu tự nhiên bị người ta nắm giữ vững vàng trong tay, cuối cùng nhà này lấy giá cả mười một vạn thành giao.
Viết xong giấy tờ và lấy được chứng từ bán nhà, Hạ Thiên Tư nghĩ mặc kệ như thế nào, căn nhà thứ nhất cuối cùng tới tay.
Thẳng đến sau khi nhà đầu tư lại tới đây trao đổi với các hộ về việc di dời Hạ Thiên Tư mới biết được, kỳ thật loại nhà này không thể mua lung tung. Bởi vì Hoàng Khê cốc là ngoại ô, cho nên tồn tại hai loại giấy chứng nhận sử dụng nhà ở, một loại là có được quyền tài sản chính thức như căn nhà Lâm Tịch mua sắm kia, một loại là quyền sử dụng nhà tập thể ở nông thôn, loại nhà này mua vào trong tay gặp phải người phân rõ phải trái còn dễ nói, gặp phải không biết xấu hổ vậy thì ha hả.
Bởi vì quyền sử dụng loại nhà này chẳng qua là một hạng phúc lợi đãi ngộ cho người dân có hộ khẩu nông nghiệp sinh sống tại đây, trừ phi người mua cũng là thôn dân có hộ khẩu nông nghiệp trong thôn, nếu không, các cơ quan liên quan chỉ công nhận người có hộ khẩu, số đăng ký nhà ở đấy, nói cách khác, giấy tờ hai bên ký kết hợp đồng cùng với giấy tờ bất động sản cầm ở trong tay, cũng không thể khiến người mua sở hữu hợp pháp căn nhà này. Cho nên mới nói, có đôi khi người quá tham lam, thường thường sẽ hại chính mình.
Nếu như Hạ Thiên Tư chịu tìm môi giới tư vấn một chút, về sau rất nhiều chuyện cũng sẽ không phát sinh, nhưng hết lần này tới lần khác cô ta chỉ muốn một mình buồn bực phát đại tài, kết cục cuối cùng là suýt chút nữa đem chính mình hố ra phân.
Ngây ngất đem thủ tục và hợp đồng ký xong bỏ vào trong túi xách, cô ta hậu tri hậu giác nhớ tới người bán đã từng nói, là bà lão họ Hồ vừa mua căn nhà kia.
Chẳng lẽ người này biết tiếng gió trước thời hạn?
Bởi vì đây vốn là mục tiêu ban đầu của cô ta, cho nên quỷ thần xui khiến, Hạ Thiên Tư liền lắm miệng hỏi một câu: "Bà lão họ Hồ này là người nơi nào? Trong nhà có những ai? Nghĩ như thế nào cũng chạy tới chỗ này mua nhà ở?"
Người bán không nghĩ tới thật sự bán nhiều hơn năm, sáu vạn như lời truyền, tâm tình tốt tự nhiên là phá lệ có kiên nhẫn giải đáp cho Hạ Thiên Tư. Biết được bà lão họ Hồ là lẻ loi một mình, hơn nữa tên gọi là Phân gì đó, đầu Hạ Thiên Tư cũng không biết vì cái gì đột nhiên linh quang hiện lên.
Họ Hồ, bà lão, một thân một mình, hơn nửa tháng trước chuyển đến, trong tên có hai chữ Phân, cô ta càng nghĩ càng thấy rất khớp với bà già!
Nhất là cô ta nhớ rõ, lúc trước lý do bà già không chịu lấy tiền cho cô ta, không phải chính là mua nhà sao?
Nhưng lúc này sắc trời đã tối, dù sao cũng không kém một ngày này, Hạ Thiên Tư vẫn là vội vàng ngồi lên chiếc xe bus cuối cùng thông hướng thành phố trở về nhà.
Rạng sáng ngày hôm sau, gần như cả đêm chưa ngủ Hạ Thiên Tư rửa mặt liền đón xe chạy tới căn nhà này, lại trông thấy cổng đã khóa, đành phải ngồi xổm ở ngoài cổng nhẫn nại tính tình chờ đợi.
Vừa nhìn thấy Lâm Tịch, ý nghĩ được chứng thực Hạ Thiên Tư liền không vui trách cứ: "Vì sao không nói cho tôi là bà mua căn nhà này?" Lâm Tịch một mặt chẳng hiểu ra sao: "Cô đang nói cái gì thế!"
Vừa nói vừa lấy ra chìa khóa mở cửa.
Hạ Thiên Tư cũng không cần Lâm Tịch mời, trực tiếp theo vào sân.
Sân này rất rộng rãi, mặc dù so với nông gia đại viện đường đường chính chính nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đối với Hạ Thiên Tư vẫn luôn ở trong nhà lầu mà nói, đã coi như rất rộng rãi.
Hơn nữa chủ yếu nhất là, đôi mắt nhìn mỗi một tấc đất ở nơi này, đều tràn đầy ký hiệu $$, vô luận là giàn nho ở chân tường kia, hay là vài gốc anh đào ở bên cửa phòng, cùng với hai gốc cây hợp hoan trong sân cành lá rậm rạp như một chiếc ô lớn kia, tương lai vào lúc di dời, đây đều là có thể coi là tiền.
Không có được mãi mãi cũng là tốt nhất, cũng bởi vì bỏ lỡ cơ hội có được căn nhà này, cho nên Hạ Thiên Tư càng nhìn càng đỏ mắt. "Vì sao bà muốn cướp căn nhà này với tôi?" Hạ Thiên Tư tiếp tục vấn đề vừa rồi.
Lâm Tịch thầm mắng ngu xuẩn.
"Đầu óc cô không có vấn đề gì đi? Bà đây cướp nhà với cô lúc nào?"
Nghe lời nói đúng lý hợp tình của bà già, Hạ Thiên Tư nghẹn lời.
Đúng thế, bà ta cũng không phải là trùng sinh, cũng không biết nơi này sẽ nhanh chóng di dời.
Cô ta đột nhiên có một ý nghĩ lớn mật..
"Ừm.. Ờ.. Mẹ, tôi rất thích căn nhà này, bà xem có thể đem nhà này bán cho tôi hay không?" Hạ Thiên Tư gọi một tiếng mẹ này đừng đề cập khó chịu tới cỡ nào.
Lâm Tịch lạnh lùng nói: Không muốn gọi cũng đừng gọi, cho rằng bà đây thích một tiếng mẹ này của cô à? Con trai ngoan của tôi so với loại sói mắt trắng như cô còn mạnh hơn nhiều.
Cô cự tuyệt đến thẳng thắn dứt khoát: "Không thể, căn nhà này là tôi dùng để dưỡng lão, nơi này non xanh nước biếc, không khí lại tốt, tôi rất thích, không có việc gì còn có thể leo núi rèn luyện thân thể một chút." Hai người đi vào phòng, Hạ Thiên Tư nhìn một phòng đồ điện mới tinh kia, tức giận đến sắp bốc khói, cô ta thật sự hoài nghi bà già này có phải cho bị cái gì nhập vào hoặc là trùng sinh giống cô ta hay không.
Lúc trước keo kiệt đâu?
Lúc trước cả ngày lẩm bẩm tiết kiệm đâu?
Bà chà đạp tiền như vậy thật sự được sao?
"Mẹ, bà lại không biết chữ, mua máy tính không phải lãng phí sao?" Cô ta đảo khách thành chủ, bày ta tư thái nữ chủ nhân lần lượt tra xét toàn bộ phòng chính, không khách khí nói với Lâm Tịch: "Bà nói một chút một người mù chữ như bà, bà biết dùng máy làm sữa đậu nành à? Bà biết dùng lò vi sóng như thế nào sao?"
Lâm Tịch mỉm cười: "Không biết thì tôi có thể học, tôi sử dụng tiền của mình như thế nào, hình như không tới phiên cô đến khoa tay múa chân đi!" Hạ Thiên Tư còn muốn tiếp tục lải nhải, Lâm Tịch phất tay ngăn cản cô ta tiếp tục lẩm bẩm: "Sao hả? Nhìn tôi không vừa mắt à! Cô có thể giả mù, cũng có thể tự sát, không có việc gì đừng có mà bới móc, tôi là mẹ cô đấy!"