Qua năm nay, ông ta hẳn là đại thọ chúc mừng sáu mươi sáu đi.
Lâm Tịch nghĩ đến hai ngày trước còn đang lẩm bẩm, sao Hạ Tường còn chưa tới lấy đại mật hoàn, vô luận theo mạch tượng vẫn là tinh khí thần cả người, trạng thái của Hạ Tường tốt hơn trước rất nhiều.
Những thuốc viên kia được cô dùng giấy dầu bọc lại rồi bỏ vào túi zipper, thế nhưng là thuốc chế xong, người lại không có ở đây.
Mặc dù chỉ là một người trong vị diện, mặc dù là một nhân vật không tính được ưa thích lắm, nhưng trong lòng Lâm Tịch vẫn như cũ có một chút u sầu.
Hạ Tường ủy thác luật sư Trương dựa theo hết thảy chương trình, mời Lâm Tịch đưa ra giấy chứng nhận, sau đó tuyên đọc di chúc của Hạ Tường, Lâm Tịch nghe xong tức khắc hoảng hốt. Chắc hẳn đây là tình huống trớ trêu trong đời đi.
Cô giúp Hạ Tường điều trị thân thể, mà bản thân Hạ Tường cũng mỗi ngày tích cực rèn luyện phối hợp, vừa mới thấy hiệu quả, Hạ Tường lại chết bởi tai nạn xe cộ.
Ba người Hạ Thiên Tư và Hạ Thiên Ý cùng với Hàn Tố Mai vì chút tiền ấy của Hạ gia mà gần như vắt óc tìm mưu kế, sử dụng mọi thủ đoạn, cuối cùng kế thừa gia sản thế mà là Hạ Thiên Lãng vẫn luôn không tranh không đoạt, giữ im lặng cùng cô người vợ cũ này.
A!
Hừ nhẹ một tiếng, Lâm Tịch ngẩng đầu trông thấy Hạ Thiên Lãng đang nhếch khóe miệng lộ ra nhàn nhạt trào phúng, lúc này Lâm Tịch mới phát hiện, ba đứa bé, chỉ có hắn lớn lên giống người ủy thác.
Ngay cả lúm đồng tiền trên gương mặt đều giống nhau như đúc.
Hạ lão tam vẫn luôn như người tàng hình là người làm chủ tang lễ, hiệp trợ hắn là vợ cũ Hồ Diễm Phân đột nhiên trở lại đồng thời khí chất cả người đều rực rỡ hẳn lên, cộng thêm con trai trưởng, Hàn Tố Mai vừa mới ly hôn cùng với Hạ Thiên Tư không có chút bi thương nào cùng lúc xuất hiện, đám người thân bạn bè tham gia tang lễ Hạ gia có biết nội tình đều mang theo vẻ mặt ý vị không rõ. Sau tang lễ, ba miệng ăn còn lại của Hạ gia liền vội vàng rời đi.
Tiết mục chất vấn di chúc cùng tranh đoạt di sản của Hạ Tường cũng không có trình diễn ngược lại có chút vượt quá dự kiến của Lâm Tịch.
Đợi đến khi hết thảy tân khách tán đi, dù là Lâm Tịch bây giờ đã mở ra một đầu thông mạch, cũng cảm giác được sức cùng lực kiệt, Hạ Thiên Lãng một thân đồ tây đen thế mà thủy chung đứng thẳng tắp.
"Thật xin lỗi, mẹ, lúc trước bởi vì không mua được truyện tranh mà con nóng lòng muốn đọc nên đã phát cáu với mẹ, con sai rồi." Có lẽ bởi vì không thường giao lưu với người khác, giọng điệu Hạ Thiên Lãng có chút cứng nhắc.
Lâm Tịch nghe được một tiếng xin lỗi đến trễ cả đời.
Kỳ thật vào lúc tiếp thu cốt truyện, Lâm Tịch đã hiểu rõ Hàn Tố Mai âm hiểm đến cỡ nào, cô rất kỳ quái Hạ Tường thế mà lại cảm thấy người này ôn nhu thiện lương. Đồng ý mua quần áo cho Hạ Thiên Tư cùng truyện tranh cho Hạ Thiên Lãng đều không mua, lý do thế mà là vì kiếm tiền cho Hồ Diễm Phân.
Hạ gia nghèo đến nước này ư, lúc ấy còn có thể lại ở căn nhà lớn trang trí xa hoa như vậy cơ mà?
Cũng chính là lừa gạt trẻ con một chút đi!
Cô ta biểu hiện biết đại thể chú ý đại cục ở trước mặt Hạ Tường, lại khiến bọn nhỏ của Hồ Diễm Phân đến tổn thương mẹ bọn hắn, phàm là người mẹ thật sự yêu thương con mình bị nói một trận như vậy, bình thường đều sẽ không còn đến cửa Hạ gia như Hồ Diễm Phân.
Hồ Diễm Phân quả nhiên rất tốt, cho đến chết đều không có xuất hiện trước cửa nhà họ Hạ nữa.
Lâm Tịch cảm thấy Hàn Tố Mai hẳn là bị một cô hồn dã quỷ cổ đại xuyên qua.
Bây giờ Hàn Tố Mai này toàn thân đều tràn ngập cổ ý, khắp nơi ỷ lại đàn ông, thủ đoạn rõ ràng kém hơn vị trước đó rất nhiều, đều là kỹ năng trạch đấu của tiểu bạch hoa điềm đạm đáng yêu, chẳng qua bây giờ Hạ Tường đã chết, sợ rằng cũng không biết cô ta xuyên qua lúc nào. Lâm Tịch nhìn ra được sự kiêng kị cùng hận ý của Hạ Thiên Tư đối với Hạ Thiên Ý và Hàn Tố Mai, cho nên cô không có nhúng tay vào chuyện của Hạ gia quá nhiều, chỉ châm ngòi một chút liền nhẹ nhàng buông tha.
Nói thế nào đây cũng là con cái người ủy thác, nếu cô ra tay trên cơ bản động một tí là phạm lỗi, xử lý không tốt chính là trong ngoài không được lòng người.
Một người trùng sinh một người xuyên qua, để hai linh hồn tà đạo này tự xé nhau đi thôi, cô chỉ còn chờ xem kịch là được rồi.
Chẳng qua không nghĩ tới, điều đầu tiên cô đợi được, lại là kết cục của Hạ Tường.
Lâm Tịch lắc đầu, tỏ vẻ không ngại, lúc đó hắn còn nhỏ, không chịu được được Hàn Tố Mai trăm phương ngàn kế châm ngòi như vậy, người ủy thác ngay cả Hạ Tường đều có thể tha thứ, huống chi là miếng thịt trên người mình rơi xuống chứ? "Mẹ, con có thể dọn đến chỗ mẹ ở lại không?"
Lâm Tịch ngạc nhiên.
Cô nhớ tới Hạ Tường dường như có nói qua, năng lực sinh hoạt của con trai út cực kém, chỉ cần bắt đầu mân mê bộ máy tính hỏng kia của hắn, thường thường ngay cả cơm đều quên ăn.
Như vậy cũng có thể đi, nếu tâm tính Hạ Thiên Lãng còn có thể, người ủy thác trở về cũng coi là có người làm bạn, dù sao cũng tốt hơn cô đơn một mình, tương lai Hạ Thiên Lãng kết hôn, sẽ chuyển về phòng tân hôn của hắn đi, Lâm Tịch cũng không muốn làm người ủy thác một lần nữa trở về làm mẹ già của người khác.
"Con.. Sẽ giao tiền sinh hoạt, con muốn đem căn nhà này bán đi." Giọng nói Hạ Thiên Lãng nghe có chút âm trầm.
Bán cũng tốt, căn nhà đã từng toát lên hạnh phúc này, hiện tại lưu lại chỉ có đau thương cùng bẩn thỉu. Căn hộ << Lăng Thủy Trường Thiên >> của Lâm Tịch đã sớm tìm công ty trang trí sửa chữa theo ý mình, cô lựa chọn lầu một, chủ yếu là coi trọng mỗi căn hộ ở lầu một đều mang theo một khối xanh hóa, đây cũng là nguyên nhân hầu như tất cả lầu một đều ít người hỏi thăm.
Vốn dĩ lầu một đã tương đối ẩm ướt, hoàn cảnh cũng ồn ào hơn một chút, cho nên xưa nay hầu hết lầu một cùng tầng cao nhất của các tòa nhà đều có giá cả rẻ nhất.
Về sau tầng cao nhất bắt đầu làm gác xếp hoặc là vườn treo, giá cả mới miễn cưỡng ngang bằng tầng lầu khác, mà nơi này cũng không biết là tên thiết kế nào đầu bị lừa đá, vậy mà lưu một khối nhỏ có độ rộng bằng căn hộ ở lầu một, mà lầu một vốn rẻ nhất lại thành tầng lầu có giá cả đắt nhất.
Cho nên lầu một của mấy tòa nhà này hầu như đều trống không. Già có chút chỗ dựa vào, già có việc nên làm, già có chút vui vẻ.
Lâm Tịch chưa từng làm người già, nhưng cô cảm thấy, kiểu người già này nên tính là có cuộc sống tương đối hạnh phúc đi.
Buổi sáng cùng người Hoàng Khê cốc cùng nhau chuyển tới tản bộ, sau đó tu tập hai mươi Đoạn Cẩm trong đình hóng mát giữa hồ của tòa nhà, rồi trở về chuẩn bị điểm tâm cho cô cùng Hạ Thiên Lãng và Mạnh Kiều.
Sau đó cô sắp xếp khối xanh hóa kia, Hạ Thiên Lãng thì đưa Mạnh Kiều đi học.
Buổi tối đi chợ bán thức ăn gần đây mua thức ăn, chuẩn bị cơm tối cho ba người, đương nhiên, cũng có hai ba giáo viên nhỏ cùng nhau tới, cũng thường thường tới nhà chơi, có đôi khi sẽ bồi Lâm Tịch làm vườn rau nhỏ của cô.
Lúc này đủ loại smartphone đã xuất hiện, Lâm Tịch mua một cái điện thoại hàng nội địa, còn làm vòng bạn bè gọi là "Năm tháng Hoàng khê." Kết quả lại thành điện thoại chuyên dụng chỉ đường cho Hạ Thiên Lãng, con hàng này liên tục đưa Mạnh Kiều nửa tháng mới dần dần không còn lạc đường nữa.
Lâm Tịch xưa nay không biết, vòng bạn bè của các bác gái thế mà lại náo nhiệt như thế.
Phương thức oanh tạc của bạn bè cô có ba loại: Loại tin tức chính trị, loại phòng lừa gạt, loại dưỡng sinh.
Mỗi tiêu đề hoặc là rung động hoặc là kinh dị hoặc là tràn đầy năng lượng.
Trời ạ, xảy ra chuyện lớn, đúng là điên rồ, quả thực nhân thần cộng phẫn!
Chú ý! Chân tướng! Gây nên ung thư!
Bài viết chuyên sâu xung quanh bạn có người nào đó cầm tinh hoặc chòm sao nào không!
Chỉ cần một người giúp tôi chia sẻ! Chấn kinh! Không chia sẻ không phải người nước Hoa!
Vòng bạn bè cô thành lập kia là một thế giới rực rỡ được tạo ra bởi các biểu tượng cảm xúc. Buổi sáng cảnh sắc an lành, trang điểm lộng lẫy; giữa trưa khẩn cấp chia sẻ, lửa giận ngập trời; buổi tối bạn bè đi thong thả, tạm biệt ngủ ngon.
Lâm Tịch đã triệt để im lặng, thảo nào hiện tại các cô các chú đều như bị điên, hóa ra cuộc sống đằng sau của họ lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ như thế.
Tại một buổi tối, lúc cô đang lướt vòng bạn bè lướt đến vô cùng suиɠ sướиɠ, mơ hồ nghe được tiếng khóc truyền đến từ trong phòng Hạ Thiên Lãng.