Thời gian vừa đến, gợn sóng này sẽ biến thành một làn sóng kỳ quái đưa các tu sĩ cảnh giới ngưng lộ đến cảnh giới trường hà đến một nơi tương tự U Minh nội lục, mọi người dứt khoát gọi nơi đó là U Minh hải nhãn, kì thực là một mảnh đại lục.
Nơi đó tự nhiên là nhỏ hơn nhiều so với U Minh nội lục, bên trong tài nguyên kém rất rất xa U Minh nội lục, nhưng so với U Minh hải tài nguyên nghèo nàn, vẫn là mạnh hơn rất rất nhiều.
Chẳng qua đáng tiếc chính là, gợn sóng này năm mươi năm mới có thể xuất hiện một lần, chỉ cần người phù hợp điều kiện đứng bên trong khu vực con mắt do nước biển màu đen hình thành, đến thời gian, gợn sóng sẽ đem người đưa vào chỗ đó.
Đợi đến một tháng sau, người sống sót bên trong sẽ tự động bị truyền tống đến nơi con mắt màu đen xuất hiện. Rất nhiều tông môn ở U Minh hải vì đại hội U Minh hải nhãn năm mươi năm một lần có thể nói là hao hết tâm cơ, hi vọng đệ tử nhà mình có thể từ bên trong mang ra những linh dược linh thảo cấp cao chỉ có U Minh nội lục mới có kia.
Cho nên mới có U Minh hải hội năm mươi năm một lần.
Người tiến vào U Minh hải nhãn mang ra càng nhiều linh dược, nhận được phần thưởng từ tông môn càng phong phú, bởi vì bên trong là một thế giới ngăn cách, nguy hiểm và kỳ ngộ cùng tồn tại, một khi tiến vào, đó chính là sống chết nghe theo mệnh trời.
Còn hơn ba tháng nữa là đến cuối năm, mà lần nào hải nhãn cũng xuất hiện vào giữa trưa ngày mười lăm tháng mười hai tại vịnh Hải Loan cách tông môn hơn hai ngàn dặm.
Đến ngày đó, toàn bộ tu sĩ cảnh giới ngưng lộ đến thanh khê tại U Minh hải đều có thể lựa chọn đi vào bên trong thám hiểm. Nhưng đừng nói cảnh giới ngưng lộ, dù là cảnh giới linh tuyền đều có rất ít người đi vào, trừ phi là đã đạt tới hậu kỳ chuẩn bị đi vào bên trong trùng mạch.
Bởi vì linh khí bên trong U Minh hải nhãn cao hơn rất nhiều so với toàn bộ U Minh hải, từ lúc có người ở bên trong mở ra sáu mươi hai đầu linh mạch, có không ít người mang đủ pháp bảo linh thú, chuẩn bị dư dả sau đó yên lặng chờ hải nhãn mở ra đi vào bên trong trùng mạch.
Nghe nói lợi hại nhất là Hình Thiên Úc của Thái Nhất cung trong năm cung, thế mà ở bên trong mở ra tám mươi ba đầu linh mạch, danh xưng kỳ tài ngàn năm tại U Minh hải, có hi vọng có thể thành công đạt tới cảnh giới quy hải trước trăm tuổi.
Chẳng qua cũng phải chống đỡ được các trận ám sát của người khác mới được, nghe nói lần đó Thái Nhất cung vì có thể để cho hắn xông ra mạch tượng cực phẩm, phái đi ba mươi người căn bản chưa hái một cọng linh dược nào, sau khi mọi người đi vào bao gồm Hình Thiên Úc ở bên trong đều nhanh chóng đi về hướng địa điểm tập kết đã ước định từ trước, chính là vì hộ pháp cho Hình Thiên Úc. Tông môn khác tự nhiên không nguyện ý Thái Nhất cung vốn đã mạnh mẽ lại xuất hiện cao thủ, cũng đã sớm nhận được tin tức, tự nhiên là tre già măng mọc chặn gϊếŧ hết thảy người Thái Nhất cung.
Năm cung ba đảo thập bát môn có rất nhiều người đều bị trận trùng mạch này liên lụy, ngược lại tiện nghi rất nhiều người nhặt nhạnh chỗ tốt.
Giống như đó là lần U Minh hải hội mà tán tu cùng môn phái nhỏ có thu hoạch lớn nhất.
Bởi vì rất nhiều tinh anh và con cháu của năm cung ba đảo đều ngã xuống ở lần đó, nghe nói lúc Hình Thiên Úc trùng mạch thành công, bên cạnh chỉ có sáu người còn sống, mà đất đai xung quanh hắn, máu nhuộm từng khúc!
Đây chính là cái giá phải trả để trở thành thiên tài, nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Từ xưa đến nay, mỗi một vị Đế Tôn chứng đạo thành thần, dưới chân người nào không phải xương trắng chất thành đống? Nhưng tất cả đều là đáng giá, một khi Hình Thiên Úc tiến vào U Minh nội lục sau đó đứng vững gót chân, hắn sẽ dốc hết sức phụ tá thế lực tông môn tại U Minh hải, đây là trả lại, cũng là có qua có lại.
Tất nhiên, các đại năng của tông môn ở bên kia tất nhiên cũng sẽ bảo hộ hắn trong phạm vi khả năng của mình.
Đây mới là ý nghĩa thật sự của môn phái.
Người tu tiên kỳ thật đều ích kỷ lãnh huyết, nhưng lại cực kỳ chú trọng nhân quả, trừ phi tu tà đạo, nếu không ai cũng không nguyện ý tuỳ tiện ghi nợ ân tình, miễn cho tương lai tại một bước mấu chốt nhất -- lúc đạp thang lên trời đạo tâm bất ổn, trong nháy mắt sẽ dẫn đến kết cục thân tử đạo tiêu.
Đạp thang trời là con đường mỗi Đế Tôn phải đi qua, chín chín tám mươi mốt bậc thang, một chân sống một chân chết, đều là chuyện trong nháy mắt. Cho nên mới nói, một đường tu tiên, có thể chân chính đi đến cuối cùng, hoặc là "Mọi người vì mình, mình vì mọi người" giúp đỡ lẫn nhau, hoặc là dựa vào bản thân, đạo tâm kiên nhẫn.
Sau khi Lâm Tịch biết chuyện đó, vẫn luôn có tính toán này.
Cho dù nàng tự mang bàn tay vàng như hai mươi Đoạn Cẩm cùng Tôi Thể thuật, muốn trong thời gian ngắn đuổi theo Vệ Thương Khung cũng không phải chuyện dễ.
Cỗ thân thể này của nàng cũng không giống tiểu hồ ly ở vị diện tu tiên kia, tiểu hồ ly Thập Thất có thể tiến cảnh nhanh chóng đầu tiên bởi vì nó đã từng là đại yêu hóa hình.. Thất bại, trình độ lớn nhất mà Lâm Tịch có thể làm là khôi phục tu vi trước đó của tiểu hồ ly mà thôi, cho nên tốc độ mới như ngồi tàu lượn siêu tốc.
Tất nhiên, nàng có thể đại sát tứ phương tại vị diện kia, pháp bảo cái bô cũng là vấn đề mấu chốt. Mà nơi này, ngoại trừ một đống địch nhân hận không thể khiến nàng lập tức chết đi, thân thiết với nàng chỉ có một con sói con.
Đi U Minh hải nhãn linh khí nồng đậm, còn có thể lấy được rất nhiều linh dược linh quả không nói, chủ yếu là cũng có thể tránh đi cơ sở ngầm của Vệ Thương Khung lặng lẽ trùng mạch.
Vị diện nào có quy tắc của vị diện đó, nàng không thể trùng mạch trong không gian của mình, như vậy dị tượng lúc trùng mạch tự nhiên không thể tránh khỏi cơ sở ngầm của Vệ Thương Khung.
Sau khi trùng mạch sẽ có một đoạn thời gian suy yếu, Lâm Tịch sợ Vệ Thương Khung sẽ ra tay với mình trong đoạn thời gian kia.
Vị diện tu tiên quá nguy hiểm, Lâm Tịch tận lực không cho A Lạp Lôi xuất hiện.
Nàng không nguyện ý A Lạp Lôi mạo hiểm, nếu vật nhỏ đã kêu chính mình một tiếng mị, đó chính là con trai ruột! Về phần ở bên trong sẽ gặp phải nguy hiểm gì, Lâm Tịch cảm thấy đến lúc đó gặp chiêu phá chiêu.
Hơn nữa nàng không tin Vệ Thương Khung thật sự một chút biện pháp phòng hộ cũng không chuẩn bị cho nàng, đã mặc cho thể xác chính mình tỉ mỉ bồi dưỡng hai mươi năm chạy vào bên trong chịu chết.
Vệ Thanh Mai quả thực là một thiên sứ đáng yêu.
Gần đây Lâm Tịch vẫn luôn tự hỏi làm sao có thể khiến Vệ Thương Khung đồng ý cho mình tham gia U Minh hải nhãn vào cuối năm, kết quả Vệ Thanh Mai ngửi huyền ca mà biết nhã ý, chạy đến tặng biện pháp.
Vào buổi tối, Vệ Thương Khung quả nhiên tức đến nổ phổi xuất hiện tại Lâm Tịch bên này, trên mặt không còn bình tĩnh thong dong như trước: "Có phải đầu óc ngươi hỏng hay không, chính mình tu vi thấp như vậy vì sao lại đồng ý với nàng? Ngươi nói ngươi đồng ý vậy thì thôi, hết lần này tới lần khác còn ký ngôn khế làm gì!" Vệ Thương Khung lắc ống tay áo một cái, dường như có lòng muốn cho Lâm Tịch một bạt tai, kết quả chào đón ông ta lại là một đôi mắt hoàn toàn tin cậy lại cực kỳ tủi thân: "Phụ thân, ta có thể làm gì? Nhiều người như vậy, Vệ Thanh Mai nói ta không phải nam nhân, nói ta xúi giục khiến ngài cùng.. Cãi nhau, còn mắng hài nhi là con hoang, hài nhi có phụ thân, sao lại là con hoang?"
"Phàm là có một chút huyết tính, khẩu khí này tuyệt đối phải tranh!" Lâm Tịch hiên ngang lẫm liệt, hai tròng mắt rưng rưng: "Ta là nhi tử Vệ Thương Khung, ta không thể bôi nhọ mặt mũi phụ thân!"
Vệ Thương Khung: .
Lời đã nói đến mức này, nhiều lời cũng là chuyện vô ích, lại nói, ông ta cũng biết Vệ Húc là bị buộc bất đắc dĩ.
Trong mắt Vệ Thương Khung lóe lên một tia âm lãnh, là chính mình chủ quan, cho nên mới khiến đao cầm trong tay cắt tổn thương chính mình. Kỳ thật ông ta không biết là, có đôi khi đao ở trong tay chính mình, cầm không vững sẽ còn bị người gϊếŧ ngược.
Vệ Thanh Mai kiêu căng lỗ mãng, Vệ Cán có dã tâm mà ích kỷ, ông ta hiểu rất rõ tính cách hai đứa bé này của Văn Tử Tuyền, cho nên mới yên tâm sử dụng bọn họ ép buộc Vệ Húc đem ông ta làm chỗ dựa duy nhất, tin cậy nhất.
Không ngờ sơ sẩy một cái, thế nhưng để hai đứa ngu không ai bằng này ủ thành họa lớn.
Bây giờ tên đã trên dây, việc duy nhất ông ta có thể làm chính là nghĩ biện pháp để Vệ Húc giữ được tính mạng ở bên trong U Minh hải nhãn, sống sót ra tới.