Dáng vẻ bé trai đại khái bảy, tám tuổi, Thác gặp được hắn ở tộc địa của một gia tộc tu tiên, lúc ấy có mấy đứa bé đang vây đánh hắn.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé vết thương chồng chất, hốc mắt sưng to, khóe miệng rỉ máu tươi nhưng lại mím môi không nói lời nào.
Một đứa bé khoảng mười tuổi đang dùng một con dao găm chỉ vào hắn, muốn hắn thừa nhận chính mình là con hoang, con hoang không cha không mẹ.
Thấy hắn bị dao găm lóe lên ánh sáng lạnh khống chế không thể động đậy, mặc cho đám trẻ con kia đánh chửi, đứa bé lớn rất đắc ý: "Ngươi và mẫu thân ngươi đều đê tiện như nhau, mẫu thân ngươi thấp hèn, ngươi cũng thấp hèn giống vậy!"
Trong ánh mắt bé trai dường như có ngọn lửa đang hừng hực thiêu thốt, một đứa bé khác tiến lên đẩy hắn, dùng roi quất hắn, hắn như không phát hiện ra, bỗng nhiên trực tiếp dùng tay tóm chặt lấy thanh dao găm kia, mặc cho máu tươi chảy ra từ lòng bàn tay. Đứa bé lớn không nghĩ tới hắn thế mà không sợ đau đớn, bé trai với vết thương không ngừng chảy ra máu dường như dọa hắn sợ, trong lúc trố mắt hắn bỗng nhiên tru lên như tiếng gϊếŧ heo.
Hóa ra là bé trai thừa dịp hắn ngây người lại trực tiếp cắn một cái trên cánh tay cầm dao găm của hắn.
Đứa bé lớn có làn da trắng nõn, ăn mặc rất trang nhã, hiển nhiên là được nuông chiều chưa từng ăn đau khổ gì, trong lúc đau nhức và kinh hãi, vậy mà thả tay ra.
Hiện giờ thanh dao găm vẫn đang rỉ máu kia đã nằm trong tay bé trai, trong mắt hắn lóe lên quang mang hung dữ nhìn chằm chằm đứa bé lớn hệt như dã thú khát máu.
Đứa bé lớn vừa khóc vừa ngoài mạnh trong yếu uy hϊếp: "Ngươi đứa con hoang này dám cắn ta, trở về.. Trở về ta bảo cha không cho ngươi cơm ăn!"
Không uy hϊếp còn tốt, hắn vừa nói chuyện này, ngược lại kíƈɦ ŧɦíƈɦ sự hung lệ của bé trai kia, một thanh dao găm cắm vào bắp đùi của hắn, bọn nhỏ xung quanh lập tức bị thảm kịch trước mắt dọa sợ ngây người, "Vụt" một cái bỏ chạy tứ phía, chỉ để lại đứa bé lớn đã gào khóc không kịp thở vừa nước mắt nước mũi vừa không ngừng lui lại phía sau. "Đừng.. Đừng gϊếŧ ta!"
Sơn dã yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ, đứa bé lớn tim mật đã rét run, kéo theo cái chân bị thương lui lại từng chút một.
Đột nhiên truyền đến một tiếng hú dài.
Thác gần như chỉ nhảy lên hai cái liền đến trước mặt hai đứa bé.
Bé trai đặt dao găm nằm ngang ở trước ngực, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn qua con sói lớn lông bạc, đứa bé lớn lại trực tiếp "Nấc" một tiếng sau đó trợn mắt hôn mê bất tỉnh.
Thác bởi vì sinh ra linh trí nên có thể câu thông với nhân loại.
Lâm Tịch cũng không biết Thác nói cái gì, chỉ thấy bé trai kia hỏi một câu: "Thật sao?"
Sau đó nói một câu: "Được."
Quần áo trên người hắn đã cực kỳ rách nát, bị đánh cũng đầy người vết thương, Thác thế mà phủ phục xuống, để bé trai ngồi trên người nó.
Ban đầu bé trai không chịu, kiên trì muốn đi đường, nhưng Thác mỗi lần đi hai bước thì phải dừng lại chờ hắn, tăng thêm hắn vừa mệt vừa đói lại tổn thương, cũng thực sự đi không nổi rồi, rốt cuộc vẫn cưỡi lên lưng Thác. Thác thỉnh thoảng sẽ dùng đầu lưỡi liếm liếm bàn tay bị thương của bé trai, cảnh giác diệt hết bé trai phát ra tiếng cười "Khanh khách," cúi người xuống, gắt gao ôm chặt cổ Thác, đem khuôn mặt nhỏ không muốn xa rời vùi vào bộ lông màu bạc của nó.
Bé trai lầm bầm: "Thác, ngươi là huynh đệ tốt nhất tốt nhất tốt nhất đời này của Khương Thích ta!"
Lâm Tịch: .
Hắn nói hắn tên Khương Thích!
Hắn thế mà tên là Khương Thích!
Sau đó Thác chở bé trai bởi vì mất máu quá nhiều và đói bụng đi vào một cái phường thị, tuỳ tiện tìm được một cửa hàng có đánh dấu tiêu chí Thiên Tinh môn.
Linh tôn đại giá quang lâm, bé trai tự nhiên được cứu chữa rất tốt.
Về sau một đôi huynh đệ tốt vượt chủng tộc này quả thực muốn chơi ra chân trời.
Lâm Tịch mỉm cười tắt màn hình.
Hai người rét lạnh dựa chung một chỗ chính là hơi ấm, hai người hơi ấm dựa chung một chỗ không sợ lạnh lẽo, Thở dài, lúc đó, Lâm Tịch rất cảm kích người đã lưu lại > giúp cô.
Không ngờ lại là chính mình!
Lúc đó cô vừa khéo đi vào tộc địa của Khương Thích, lại vừa khéo ở thời điểm này mở ra "Chiến dịch trộm trứng" dưỡng một con sói con.
Thậm chí bao gồm A Lê bị Vân Mộng La hố, nhận lấy nhiệm vụ của vua sói bạc kia..
Gặp được ngươi, thật là đúng lúc.
Nếu không phải bởi vì chính mình đã từng làm sói trắng, nếu không phải bởi vì > từng cho cô vô số trợ giúp trong nhiệm vụ, Lâm Tịch chưa chắc sẽ có ấn tượng tốt đối với đàn sói.
Bởi vì trong trí nhớ của cô, bọn họ đều là một loại sinh vật xảo trá hung tàn, khát máu tham lam.
Có bao nhiêu thiên ti vạn lũ liên hệ, có bao nhiêu nhân duyên gặp gỡ kỳ diệu.
Những chuyện này như một cái vòng tròn, chung điểm đã là điểm xuất phát, điểm xuất phát lại thành chung điểm, tất nhiên, mỗi lần từ điểm xuất phát đến chung điểm, trung gian cũng đều là quá trình không giống nhau. Lần lượt không hẹn mà gặp, không biết là cô cứu vớt sói, hay là sói thành toàn cô.
Lòng Lâm Tịch như bị ngâm vào một ly trà xanh, nhàn nhạt thơm, có chút ấm, nhưng dư âm lại kéo dài rất lâu.
Cô yêu thích loại cảm giác này.
Cô nhớ rõ khi còn nhỏ từng xem qua một bộ manga tên là >, thật ra thiên đường và địa ngục mà đám người sinh sống đều có cùng một bộ dáng, Thượng đế chuẩn bị cho mọi người chiếc đũa dài hai mét, người địa ngục chỉ nghĩ dùng đôi đũa trong tay như thế nào để cho chính mình ăn no, kết quả người nào cũng đói đến xanh xao vàng vọt, mà người thiên đường dùng chung chiếc đũa lại là "Người người đút ta, ta đút người người," tự nhiên là ăn uống no đủ, chuyện trò vui vẻ.
Trợ giúp người khác nhiều một chút, không cần quá ích kỷ, nếu ngươi đang ở thiên đường, mà mỗi người mặc kệ cái gì cũng chỉ biết nghĩ đến bản thân, như vậy ngươi cũng như đang ở địa ngục. Thiên đường và địa ngục, chỉ một ý niệm mà thôi.
Lâm Tịch càng tin tưởng vững chắc con đường cô lựa chọn lúc trước, một vạn người chấp hành có một vạn phương pháp xử sự, mà cô sẽ không thay đổi sự kiên trì của mình.
Nhận nhiệm vụ, không cần rập khuôn người ủy thác muốn cái gì ngươi liền đi làm cái đó, phải xem chính mình như người ủy thác chân chính mà đối đãi, cố gắng hết sức làm những việc có lợi cho người ủy thác, mới xứng đáng với thù lao người ta đưa cho chính mình.
Dưới tiền đề không liên luỵ người ủy thác, có thể giúp đỡ những người thật sự khó khăn một cách thích hợp, không chỉ vì công đức, mà là hồi báo những người đã từng trợ giúp cô.
Đương nhiên, thế đạo hiện giờ, lòng người khó dò, thiện lương có rủi ro, hỗ trợ cần cẩn thận, chuyện hảo tâm gặp sét đánh cũng không phải không có. Nhưng Lâm Tịch vẫn nguyện ý tin tưởng, trên thế giới này, vẫn còn nhiều người tốt!
Duỗi lưng một cái, nên bắt đầu làm việc rồi!
Lâm Tịch chợt lách người xuất hiện bên cạnh phòng tiên thuật của mình.
Cảnh sắc chân thực đúng là đẹp mắt, đây là điều mà sản phẩm copy của xã khu vĩnh viễn không có cách nào so sánh.
Tâm niệm vừa động, một lò địa hỏa lập tức xuất hiện gần phòng tiên thuật, Lâm Tịch chuẩn bị chờ có tiền, nhất định phải kiếm một lò đan tốt một chút, > chỉ cần năm điểm công đức là có thể mua một bình, nhưng sử dụng vào đầu mỗi tháng mới có hiệu quả, > ngược lại có thể chữa trị trong một lần, nhưng vấn đề là, một vạn hai ngàn điểm công đức, quả thực là ăn cướp!
Mà > ưu thế là rõ ràng, hiệu quả trị liệu tốt, không có tác dụng phụ, có thể dùng lâu dài, giá cả rẻ tiền, đối với bạn nhỏ Lâm Tịch nghèo rách mồng tơi mà nói, đừng nói công đức, huyền tinh cũng được! Phải biết, ngay khi có quyết định này Lâm Tịch đã dự trữ sáu thùng nước lấy từ sông Trần Hà trong không gian.
Tất cả người chấp hành đi làm việc đều dùng hồn thể, cho nên chắc chắn sẽ có tình huống bất ngờ khiến cho thần hồn bọn họ bị thương tổn, chẳng hạn như chính mình, chẳng hạn như Chu Hiểu Lan.
Đây tuyệt đối là một thị trường có triển vọng vô cùng lạc quan và có sức mua rất lớn.
Bản thân Lâm Tịch có vườn thuốc rộng lớn vô hạn, muốn chế tạo thế nào thì chế tạo như thế ấy.
Cô quyết định, sau này con đường làm giàu của mình sẽ bắt đầu từ luyện đan!