Hiện giờ chuyện bị bắt đi mặc dù không bị lan truyền rộng rãi, nhưng trong soái phủ mọi người đều đã biết.
Nhóm vú già trông thấy cô lập tức đổi một loại ánh mắt khinh bỉ sau đó tận lực ở trước mặt cô xì xào bàn tán: "Còn có mặt mũi trở về, nếu là tôi ấy hả, đã sớm treo cổ chết rồi."
"Ai biết người ta nghĩ như thế nào? Vậy mà trở về, còn có mặt mũi đòi tiền phu nhân cho phu xe xe kéo tay, uầy, như vậy, nếu phu nhân không cho, có thể là.."
Hai người nháy mắt ra hiệu, trao đổi ánh mắt ngầm hiểu lẫn nhau.
Lâm Tịch quay đầu lại, lẳng lặng nhìn người nói chuyện: "Trí nhớ của tôi đặc biệt tốt, thính lực cũng đặc biệt tốt."
Nói xong nở nụ cười xinh đẹp, quay người vào phòng. Hai vú già nhìn theo bóng dáng cô, một người bĩu môi, một người thì cúi xuống "Phi" một ngụm trên mặt đất, nhớ tới những lời vừa rồi của cô, rốt cuộc vẫn không dám nói thêm gì nữa.
Ngày thường, ba người còn lại cũng đến vào khoảng thời gian này, nhưng hôm nay tất cả đều đến sớm.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn lướt qua bọn họ, mỗi người đều trang điểm tỉ mỉ, ngay cả Giản An Như đã ba mươi tuổi đều ăn mặc khiêm tốn xa hoa có nội hàm, bốn người kêu chị chị em em, Lâm Tịch đột nhiên có loại cảm giác đang xem >.
Có phải kế tiếp chính là "Vạn tuế gia giá lâm" hay không?
Lâm Tịch cầm khăn dựa theo lễ cũ uốn gối thỉnh an, Giản An Như ngồi ngay ngắn ở chủ vị khẽ gật đầu, Lâm Tịch liền tìm chỗ ngồi ở gần đó.
Giản An Như cau mày.
Mấy người còn lại thì dùng khăn che miệng, ngồi sát bên Lâm Tịch thì nghiêng người sang hướng khác một chút, giống như cô là một đống phân ghê tởm. Cũng khó trách người ủy thác cái gì cũng không cần, chỉ cần cứu người nhà.
Kiểu bạo lực lạnh bị xem nhẹ bị khinh bỉ trong thời gian dài này, thật ra so với đánh một trận mắng một trận còn khó chịu hơn đi.
Thế nhưng cô ấy ngoại trừ ngốc một chút, thì đã làm sai điều gì?
Ai cũng cảm thấy cô ấy đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi mới có thể trèo lên soái phủ, bởi vậy cô ấy kêu khóc nói "Con không muốn lấy chồng con muốn đến trường đi học" cũng trở thành một câu giả tạo.
Nhị di thái Kỷ Tử Khuê đột nhiên nhẹ nhàng đá con chó Bắc Kinh nhỏ nằm ở bên chân một chút: "Đinh Đang, không có việc gì thì thành thật nằm đó, luôn có một miếng cơm cho mi ăn, chính mình là thứ gì còn không biết sao? Lại không nghe lời tao sẽ đánh mi đấy!"
Ông nội Kỷ Tử Khuê là một võ tướng tứ phẩm trong triều cũ, hiện giờ lão cha Kỷ Duy Minh lại là Phó quân trưởng của quân đoàn thứ nhất dưới trướng Tằng Thiên Thọ, cô ta cùng Tằng Thiệu Quân là quen biết cũ, cửa hôn sự này tới như thế nào ai cũng không biết, chỉ là nghe nói họ đã thành một đôi "Thanh mai trúc mã" dưới sự ám chỉ của Đại soái, tiền triều kết hợp tân chính, Kỷ gia đều được tính là người trên quan trường, tự nhiên xem thường Tiêu Trúc Nhàn đứa con gái của một đại phu bán thuốc. "Đúng thế." Một người làm ra vẻ nũng nịu nói: "Nó không có ngoan ngoãn bằng Ruth của em, luôn luôn biết ai mới là chủ nhân trong cái nhà này."
Đây là Trương Mai Tử, tự xưng là Công chúa đào vong của nước Ấn, tên là Ashmita, cả ngày ôm một con mèo đen trong ngực, như một vu bà, người ủy thác đặc biệt không thích cô ta, nhất là kia đôi mắt to như mắt trâu kia, nhìn chằm chằm đến mức Tiêu Trúc Nhàn sởn tóc gáy.
Một đám kẹp thương đeo gậy này, nói không phải là cô sao?
Lâm Tịch nhàn nhã bắt chéo hai chân: "Thật ra tôi rất ghen ghét các người."
Ánh mắt của đám phụ nữ đều "Vút" một cái nhìn về hướng Lâm Tịch, lẳng lặng chờ đợi cô nói ra lời trong lòng.
"Các người xem, các người còn trẻ như vậy đã mèo chó song toàn, nhưng tôi cái gì cũng không có."
Ngay cả đồ cưới đều bị lấy đi, có tòa nhà có phòng ở, mặc dù chủ nhà là tên của mình, thế nhưng hết thảy thủ tục chứng nhận, cũng đều đặt chung một chỗ với đồ cưới. Trương Mai Tử từ trước đến nay là người trương dương nhất, lập tức nổi giận nói: "Chị cả còn ở đây, đến phiên cô nói chuyện sao?"
Lâm Tịch liếc xéo cô ta: "Đúng thế, chị cả còn ở đây này, đến phiên cô nói chuyện hả?"
Phu nhân ấy hả, mặc kệ tuổi tác hay là danh phận, đó cũng là chị của mọi người.
Mà Tiêu Trúc Nhàn ngoại trừ phu nhân thì cũng là chị của những người còn lại, hai người đều có ý riêng.
Trương Mai Tử nổi giận, cô ta là Tứ di thái, nếu bàn về thứ tự, tất cả mọi người đều là chị cô ta, đây vĩnh viễn là nỗi đau trong lòng Công chúa nước Ấn.
Cô ta giơ ngón tay mang đầy nhẫn chỉ vào Lâm Tịch: "Đứa con gái thầy thuốc ti tiện như cô, có tư cách gì khoa tay múa chân với bản Công chúa?"
Trương Mai Tử hẳn là có huyết thống nước Ấn, chẳng qua Công chúa gì đó, e rằng chỉ có bản thân cô ta biết. Làn da màu lúa mạch là tiếc nuối lớn nhất của cô ta, cô ta luôn thoa từng lớp từng lớp phấn phủ ở trên mặt, cố gắng để cho bản thân trở nên trắng hơn, thời điểm có mặt trời rất ít đi ra ngoài, ban ngày ngoại trừ thỉnh an cơ bản đều nằm ngủ, buổi tối mới thức dậy.
Lâm Tịch tuyệt đối không giận: "Cô ấy hả, một ngày ba bữa phải đúng giờ, không có việc gì thì đi ngủ sớm một chút, đừng luôn ỷ vào chính mình lớn lên xấu xí mà tùy tiện thức đêm."
Thời gian Trương Mai Tử tới năm tỉnh phía bắc cũng không ngắn, tự nhiên biết "Xấu xí" là gì, lập tức nổi trận lôi đình.
Giản An Như vẫn luôn trầm mặc cảm thấy từ lúc Tiêu Trúc Nhàn trở về, cả người liền trở nên có điểm là lạ.
"Được rồi, đều bớt tranh cãi đi."
Hoàng hậu nương nương lên tiếng, tự nhiên phải nghe, Lâm Tịch ngoan ngoãn cười cười không nói nữa. Trong phòng lập tức an tĩnh lại.
Có chút lúng túng.
Giản An Như ném cho Kỷ Tử Khuê một ánh mắt.
Kỷ Tử Khuê âm thầm liếc mắt, cũng không có cách, đành phải nói với Lâm Tịch: "Nghe Sơn Chi nói, hôm qua cô bị mấy gã đàn ông Đông Dương bắt đi, nhìn bộ dạng này, trong lòng cô nhất định cũng nghẹn một bụng hỏa rồi, chị em chúng ta đều không phải người ngoài, có chuyện cô cứ nói, muốn mắng bọn họ cô cứ việc mắng, trong lòng chính mình sẽ thoải mái hơn, những gã đàn ông này vốn chính là quá thiếu mắng!"
"Ba cô là đồ ngu." Lâm Tịch nói.
Hả?
Giống như thiểu năng!
Mấy người đều là một mặt rạn nứt, chỉ có Tam di thái Phòng Tiểu Nhã một mực yên lặng không lên tiếng giơ bàn tay trắng nõn che môi đỏ lại, không tiếng động cười.
Mặt Kỷ Tử Khuê lập tức biến thành màu xanh tím: "Tiêu Trúc Nhàn, tôi thật lòng an ủi cô, sao cô lại mắng chửi người?" "Là cô bảo tôi mắng đàn ông, ba cô không phải đàn ông sao?" Lâm Tịch thực hoang mang.
"Tôi nói chính là những người Đông Dương kia! Bắt cô là người Đông Dương, bọn họ nhất định bắt nạt cô, đúng hay không?" Kỷ Tử Khuê cố nén nộ khí, kiên nhẫn giải thích.
Không có cách, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.
Gần đây cha cô ta bị tra ra chuyện tham ô, Kỷ Tử Khuê đang cầu khẩn Giản An Như nói chuyện giúp, mặc dù nhà mẹ đẻ suy tàn, nhưng Tằng Thiệu Quân vẫn rất kính trọng người vợ này.
Lâm Tịch càng thêm hoang mang: "Ai nói cho cô tôi bị người Đông Dương bắt đi? Quả thật là có mấy tên giặc cỏ đuổi theo tôi cùng Sơn Chi, về sau chúng tôi lạc nhau, trên núi có dã thú đang kêu gào, tôi rất sợ, sau đó tôi nhìn thấy trong rừng cây có một căn nhà bằng đá tảng, nên ở trong đó tránh một đêm, ngày hôm sau người phu xe xe kéo tay kia thấy tôi khập khiễng đi đường quá đáng thương, nên đưa tôi về đây." Lỗ tai cô khẽ động, đột nhiên nghe thấy có tiếng giày ủng đang giẫm trên bậc thang bằng đá cẩm thạch trắng.
Đám di thái thái của Tằng Thiên Thọ đều ở trong tứ hợp viện tại sướng viên bên kia.
Lúc này có thể tới chỗ của Giản An Như, chỉ có Tằng Thiệu Quân.
Lâm Tịch lập tức nặn ra hai giọt nước mắt: "Chẳng trách, chẳng trách đám vú già ở cửa đều muốn tôi đi treo cổ, hóa ra là có người nói xấu tôii như vậy, tôi sống không nổi nữa rồi!"
Lâm Tịch giống như đầu tàu xông ra khỏi phòng, đầu đụng vào ngực Tằng Thiệu Quân.
"Sao thế?" Tằng Thiệu Quân bị đâm đến suýt chút nữa thở không ra hơi.
"Em muốn ly hôn, em muốn ly hôn!" Lâm Tịch lớn tiếng khóc thét lên.