Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên

Chương 916: Người nhà thời loạn thế 15



Chương 928: Người nhà thời loạn thế 15

Edit: Jess93

Có chó không thể cho ăn quá no, có người không thể đối với họ quá tốt!

Bây giờ nhìn Sơn Chi rất đáng thương, thế nhưng bên trong cốt truyện, là cô ta tự tay đưa người ủy thác vào vực sâu vạn trượng.

Tiêu Trúc Nhàn vẫn luôn xem cô ta như chị em bị người Đông Dương bắt đi, chẳng những tổn thất toàn bộ đồ cưới của mình, còn có tất cả tôn nghiêm, càng trở thành kẻ cầm đầu làm hại Tằng Thiên Thọ vứt bỏ một nửa tỉnh.

Hiện tại cô ta một mặt như cô vợ nhỏ bị khinh bỉ, cũng không phải bởi vì biết chính mình sai, mà là biết mình chơi không lại Lâm Tịch thôi.

Trên thế giới này vô dụng nhất chính là đạo lý, bởi vì thế giới này không nói đạo lý.

Mà dưới tình huống bình thường Lâm Tịch sẽ giảng đạo lý, cô có thể vẫn luôn để người khác tán thành đạo lý của mình, chủ yếu là bởi vì nắm đấm cũng đủ lớn.
Ở trên người mình xoa xoa niết niết, đâm hai lần ngân châm, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Tịch trở nên vàng như nến, lấy thêm má hồng nhàn nhạt bôi ở hai má, sau đó kéo Sơn Chi qua để cô ta dìu mình đến chủ viện.

Trong lòng Sơn Chi có một vạn con tôm gào thét mà qua.

Nữ đấu sĩ vừa rồi còn sinh long hoạt hổ trong nháy mắt biến thân thành Lâm muội muội, có vẻ cô ta vừa bị cho ăn thuốc độc, chịu đủ kinh hãi mới là người nên được dìu đi đi.

Lâm Tịch lảo đảo được Sơn Chi dìu vào phòng Giản An Như, Trương Mai Tử cùng Kỷ Tử Khuê theo lẽ thường các loại âm dương quái khí.

Mặc kệ bọn họ nói cái gì, Lâm Tịch chỉ ốm yếu trợn mắt trắng.

Thời điểm có thể sử dụng bạch nhãn đáp lại, ta tận lực không nên mở miệng nói chuyện.

Dù sao bị cấm túc cũng không phải là cô, từ nay về sau, các người cứ việc tiếp tục trạch đấu, ông đây có truy cầu cao hơn.
Thế giới rộng lớn quá, cô muốn đi chơi chơi.

Giản An Như vừa thấy Lâm Tịch sốt đến gương mặt đỏ bừng, lại thêm cô thều thào miêu tả triệu chứng chính mình kéo dài nhiệt độ cao, tiêu chảy, choáng đầu hoa mắt gì đó, lập tức cả người đều không tốt.

Đến bây giờ Tằng Thiệu Quân vẫn chưa trở về, nhìn bộ dáng như sắp chết này của Tiêu Trúc Nhàn rất có thể ngày đó bị bệnh gì đó ở bên ngoài trở về, có lẽ là phát sốt cảm mạo bình thường, thế nhưng thoạt nhìn cũng có chút giống bệnh thương hàn.

Lúc này bởi vì tây y đã bắt đầu dần dần phổ cập, cảm mạo nóng sốt đã được tính là bệnh vặt, nhưng bệnh thương hàn vẫn như cũ là ma quỷ làm người ta nghe mà biến sắc, hàng năm đều phải mang đi không biết bao nhiêu sinh mệnh.

Hơn nữa loại bệnh này sẽ có tỉ lệ truyền nhiễm, Giản An Như xuất thân thế gia lập tức nhướng người lên lặng lẽ cách xa Lâm Tịch một ít, đồng thời dùng khăn che miệng.
"Em.. Em muốn đợi lát nữa kêu Sơn Chi đi mua cho em chút thuốc, đêm qua đi ngoài một đêm, tiêu chảy giống như đi tiểu, ai u.. Dường như đi nhiều đến mức em đều tổn thương nguyên khí."

Lâm Tịch nói không ra hơi, cảm giác chẳng mấy chốc sẽ thăng thiên.

"Nói ghê tởm như vậy uổng cho cô không biết xấu hổ nói ra được, loại người xuất thân thương hộ như cô đúng là không có tố dưỡng." Kỷ Tử Khuê cau mày nhìn Giản An Như, cũng che lại miệng mũi.

Lâm Tịch dỗi lại: "Cô đều không biết xấu hổ nghe, tại sao tôi phải ngượng ngùng?"

"Được rồi." Giản An Như không kiên nhẫn phất phất tay: "Bệnh thì nên điều dưỡng cho tốt, mấy ngày này em không cần đến đây. Nên mua thuốc thì mua thuốc, không được thì bảo nha đầu đi gọi bác sĩ."

Chỉ cần đừng đến phiền cô ta là được.

Lâm Tịch vẫn như cũ đem toàn bộ thân thể dựa vào người Sơn Chi như lúc đến, ỉu xìu rời đi giống như quả cà không may gặp sương muối.
Vừa về tới một mẫu ba phần đất của mình, Lâm Tịch lập tức quét sạch uể oải vừa rồi, nhanh chóng đổi quần áo với Sơn Chi, đồng thời kêu Phúc tẩu đi vào.

Phúc tẩu hoảng sợ: "Cái này.. Cái này.."

"Theo giúp tôi đi ra ngoài mua chút đồ, tôi rất khó chịu, hết lần này tới lần khác bọn họ lại không cho phép ra ngoài." Lâm Tịch cười hì hì nói, dáng vẻ tuyệt không giống như sắp đào vong.

Phúc tẩu trầm mặc ít nói, không có chủ ý gì, trên cơ bản đều là Sơn Chi nói cái gì bà ấy liền theo cái đó.

Có một số việc biết càng ít biểu hiện mới càng tự nhiên.

Từ viện của bọn họ đến nhị môn lại đến cửa hông cũng là một khoảng cách rất xa, Lâm Tịch cảm thấy nếu nói nói thật với bà ấy, đoán chừng Phúc tẩu sẽ sợ tè ra quần.

Trên định vị bàn, một chấm tròn màu xanh lá đang di động từng chút một, Liễu Liên ngu xuẩn này vẫn mang theo Tiêu Trúc Cẩn đi quán rượu Tôn gia.
Trên đường vô kinh vô hiểm đến nhà ga, lúc này Phúc tẩu mới giật nảy mình.

Chỉ là đã ra tới, cũng không thể trở về, Lâm Tịch tự mình đi mua hai tấm vé đi quán rượu Tôn gia.

Lúc này cũng không có camera theo dõi ở khắp nơi, cũng không có chứng minh nhân dân có ảnh chụp, càng không có hệ thống tên thật để mua vé, cho nên cho dù hiện tại bọn họ phát hiện dị thường, cũng không thể nào tra được.

Hai người lên xe lửa cũng không đi tìm chỗ ngồi, Lâm Tịch đến nhà vệ sinh đổi một bộ áo nam bằng vải bố màu trắng, phía dưới là quần ống rộng màu xanh, trên chân là một đôi giày vải miệng tròn.

Lúc đi ra Phúc tẩu đang lo lắng chờ tại cửa phòng vệ sinh, trông thấy Lâm Tịch ra tới quá sợ hãi, hướng về phía cô vén áo thi lễ: "Đại gia, nhà chúng ta.."

"Xuỵt.." Lâm Tịch ra dấu im lặng, đưa bao quần áo nhỏ chuẩn bị sẵn trong tay cho Phúc tẩu: "Vào thay đi."
Phúc tẩu nghe ra giọng cô, mắt lập tức mở thật to, cậu trai khuôn mặt đỏ thẫm này, thấy thế nào cũng không giống Đại di thái nhà mình!

Đặc điểm của bà ấy chính là ít nói, nghe lời.

Hai người đổi quần áo xong, Lâm Tịch mới mang theo bà ấy vào toa xe.

Lâm Tịch nhỏ giọng nói với Phúc tẩu: "Nhớ kỹ, tôi là con trai bà, tên là Phúc Oa, nhà chúng ta họ Tằng."

Lường trước soái phủ bên kia sẽ không phát hiện ra cô mất tích nhanh như thế, chẳng qua vẫn nên thông báo một chút để phòng vạn nhất.

Trên định vị bàn, khoảng cách giữa Tiêu Trúc Cẩn cùng chính mình càng ngày càng gần, Lâm Tịch tính toán một chút, cô hẳn là đến trễ hơn Tiêu Trúc Cẩn nửa giờ.

Trong lòng cô cũng có chút khẩn trương, chỉ hi vọng Tiêu Trúc Cẩn ít nhiều có chút sức chiến đấu, nhất định phải chống đến khi cô chạy tới.
Coi như phát sinh chuyện không chịu nổi như vậy, cô cũng nhất định sẽ không để cho Tiêu Trúc Cẩn cứ như vậy ủy thân cho Vương Đằng Phi, tên khốn dụng ý khó dò giống hệt Tằng Thiệu Quân kia.

Lâm Tịch cảm thấy xe lửa hơi nước này giống con yêu quái phun khói trắng một đường tru lên "Xình xịch, xình xịch" không nhanh không chậm đi, ngừng từng trạm từng trạm, bao nhiêu người đi lên, lại có bấy nhiêu người đi xuống, khi chấm tròn màu xanh lá dừng lại bất động ở nơi nào đó, lòng Lâm Tịch bắt đầu trở nên nôn nóng.

Nhà ga quán rượu Tôn gia, vị trí hiện giờ của Tiêu Trúc Cẩn.

Kế tiếp, điểm màu lục lại bắt đầu di động, di động..

Lúc này trên xe lửa, cũng không có giọng nói ngọt ngào của nhân viên thông báo, mà là nhân viên phục vụ mỗi khoang xe mang theo khẩu âm địa phương dày đặc lớn tiếng hô hào: "Nhanh lên nhanh lên, đến quán rượu Tôn gia, lên xe tranh thủ xuống xe đừng vội."
Lúc sắp đến Lâm Tịch đã an bài Phúc tẩu chờ cô ở khách sạn gần nhà ga, đăng ký tên là Tằng Phúc.

Phúc tẩu cầm đồng Đông Dương Lâm Tịch cho, dặn dò Lâm Tịch: "Phúc Oa, con nhớ cẩn thận."

Lâm Tịch vừa đáp vừa kêu một cỗ xe kéo tay: "Nhanh, quá rượu Tôn gia, chạy nhanh, cho nhiều tiền."

"Vâng!"

Phu xe kéo xe tay cũng là người nhanh nhẹn, sải chân một đường chạy như điên.

Tim Lâm Tịch đều nhấc lên, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, cô không để ý đến một việc, Vương Đằng Phi tên khốn kia có ô tô, còn cô lại không có!

Cứ như vậy, khả năng Tiêu Trúc Cẩn bị tên súc sinh kia chà đạp sẽ tăng lên không ít.

Lâm Tịch đang cầu khẩn, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện!

Đối với phái nữ thời cũ mà nói, một dạ đến già vẫn là chủ lưu, phái nữ kiểu cũ ngày thường đại môn không ra nhị môn không bước giống như Tiêu Trúc Cẩn, khoảng cách giữa hài kịch cùng bi kịch có khả năng chỉ kém một màиɠ ŧяiиɦ tiết.
Nếu thật sự bị tên cầm thú kia đắc thủ, cho dù cứu Tiêu Trúc Cẩn trở về, có thể hạnh phúc cuối cùng cũng sẽ không có duyên với chị ấy.

Phu xe kéo xe tay dừng bước lại: "Đại gia, đến quán rượu Tôn gia rồi."

Hắn chỉ cảm thấy hoa mắt, vị trên xe kia đã xông vào trong quán rượu.

Còn chưa đưa tiền đâu!

Phu xe yên lặng nuốt xuống câu nói kia, người như hắn không dám vào loại quán rượu này đi tìm người đòi tiền, gặp phải dễ nói chuyện đem ngươi đuổi ra ngoài, gặp phải không dễ nói chuyện, trực tiếp đem ngươi đánh ra tới.

Hắn chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Haizz! Lại là một kẻ quỵt tiền xe, lại còn lừa hắn nói cho nhiều tiền!

Phu xe khóc không ra nước mắt, đang chuẩn bị dùng khăn lông rắng trên bả vai lau ghế ngồi, lại phát hiện một đồng Đông Dương đang an nhiên ở trên chỗ ngồi..
Lâm Tịch một đường hỏa hoa mang theo thiểm điện, đụng ngã một phục vụ đang mang thức ăn lên, đá phải một người đàn ông muốn ngăn cản đường đi của cô, hỏa tốc chạy lên lầu ba.

Quả nhiên chấm tròn dừng lại trong phòng, từng tiếng nức nở xuyên thấu qua cửa phòng đóng chặt truyền đến.

Đậu má! Liều mạng chạy như vậy vẫn đến chậm một bước!