Chiêu Thánh Đế nghiêm trị Hàn Tần không chỉ vì nàng ta làm thương Ngu Đại, nguyên nhân chủ yếu là do nàng ta không nên hỏi đến việc triều chính.
Chẳng sợ Hàn Tử Nặc cũng không có ý gì khác.
“Ồ? Đại Nhi đối với đám người Hàn Thượng Thư, cảm thấy rất hứng thú sao?”
“… Bệ hạ?”
Giọng điệu nói chuyện của đế vương đang ôm mình lập tức trầm xuống dưới, Ngu Đại cẩn thận giật giật ở trong lòng ngực hắn, hi vọng nhìn thấy đôi mắt của Chiêu Thánh Đế.
“Quả nhân nói sai à?”
Lực đạo từ cánh tay Chiêu Thánh Đế không tiếng động tăng lên, đến mức Ngu Đại cảm giác được đau.
Hắn không đợi Ngu Đại trả lời, tiếp tục hỏi:
“Đại Nhi cũng biết, cha của Hàn Quý Nhân phạm vào chuyện gì? Có muốn biết cha của Đại Nhi ở trong đó quạt gió thêm củi bao nhiêu hay không?”
Nhà họ Hàn, nhà họ Ngu vẫn luôn đối lập nhau. Lão nhân hai nhà từ trước đến nay nhìn nhau không thuận mắt, tìm đủ mọi cách để khiến đối phương gặp trắc trở.
Từ trước đến nay Chiêu Thánh Đế không thích một nhà độc đại, cho nên có tâm tư ẩn ẩn phóng túng cho người hai nhà so đo như vậy.
Lần này nhà họ Hàn té ngã, nhà họ Ngu nhìn như không dính nửa điểm nước đục, nhưng mạng lưới tình báo trong bóng tối của Chiêu Thánh Đế cũng không phải ăn chay... Chứng minh việc này có hơn phân nửa là công lao giấy viết thư của ông Ngu, còn đặt ở trong thư phòng của hắn đấy.
Như vậy…
Quý Phi của hắn biết được bao nhiêu?
Ngẫm lại thật sự rất trùng hợp.
Nhà họ Hàn mới xảy ra chuyện này, bên này Hàn Tử Nặc đã đắc tội Quý Phi.
Chiêu Thánh Đế trời sinh tính đa nghi, có thể nào không suy nghĩ nhiều chứ?
Hắn yêu chiều người trong lòng ngực nhưng còn rất lâu mới đến việc vô cùng tin tưởng.
“… Có ý gì? Bệ hạ nói có ý gì?”
Ngu Đại đã đoán được, khẳng định là chuyện loại bỏ nhà họ Hàn.
Bệ hạ nghi ngờ nhà họ Ngu, nhân tiện nghi ngờ đến nàng.
“Đại Nhi nói đi?”
Chiêu Thánh Đế dựa vào Ngu Đại cực gần, chóp mũi nhẹ nhàng vuốt ve ở cổ nàng, tất cả khí nóng đều phả vào trên đó.
Đôi mắt đen của hắn gắt gao nhìn chằm chằm khối da thịt dần dần nhiễm đỏ thắm trước mắt này, trong mắt xẹt qua một tia châm chọc.
Hắn chưa bao giờ để ý sủng ái ai, chỉ cần người đó nghe lời.
Nhưng nếu vượt qua hạn độ này…
Cũng đừng trách hắn tàn nhẫn độc ác.
Cưng chiều Ngu Đại lâu như vậy… Cũng đủ rồi.
“Đại Nhi thật sự không rõ, bệ hạ đang nói cái gì.”
Ngu Đại hít sâu một hơi.
Nàng nhẹ nhàng thở ra tới.
“Cha của Hàn tỷ tỷ làm quan, Đại Nhi hiểu. Cha của Đại Nhi làm quan, Đại Nhi cũng hiểu.”
“Đại Nhi còn hiểu cha của Hàn tỷ tỷ vẫn luôn không thích cha của Đại Nhi, cho nên Hàn tỷ tỷ cũng không thích Đại Nhi. Mấy thứ này Đại Nhi đều hiểu.”
“Nhưng mà bệ hạ… Người nói cái gì Thượng Thư, cái gì quạt gió thêm củi… Đại Nhi thật sự không rõ.”
“Thượng Thư là một loại chức vụ sao? Quạt gió thêm củi? Là cha làm chuyện gì không tốt sao?”
“Nếu bệ hạ thật sự xác nhận là việc làm của cha, vậy mong người cho phép Đại Nhi cầu tình vì cha. Cho dù thế nào, đều mong người giữ tính mạng của cha. Nhưng… Nếu cha phạm sai rất lớn thì… Bệ hạ cũng không cần khó xử, Đại Nhi tuyệt đối sẽ không ỷ vào sự sủng ái của bệ hạ để chạy thoát tội danh. Bệ hạ muốn trách phạt thế nào, đều do người xử trí.”
Ngu Đại vừa nói, vừa thở dốc nặng nề.
Cơ thể nàng vốn yếu ớt, vừa rồi còn bị Chiêu Thánh Đế lấy đi rất nhiều tinh lực. Lúc này còn nói nhiều lời như vậy, có thể nói là miệng lưỡi nàng khô, khát đến muốn mạng.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói nàng có vài phần khản đặc.
Nhưng mà nàng vẫn nói.
Cơ thể nàng vốn yếu ớt, vừa rồi còn bị Chiêu Thánh Đế lấy đi rất nhiều tinh lực. Lúc này còn nói nhiều lời như vậy, có thể nói là miệng lưỡi nàng khô, khát đến muốn mạng.
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói nàng có vài phần khản đặc.