Nàng ta quỳ trên mặt đất, còn chưa kịp mở miệng cầu tình...
“Như vậy à.”
Ngu Đại như suy tư gì, gật gật đầu. Nàng không cho Tề Quý Nhân cơ hội cầu tình: “Người đến. Nghe hiểu Thư Phi tỷ tỷ nói không?”
Tề Quý Nhân mở to hai mắt nhìn.
“Kéo mấy người vừa vũ nhục bổn cung xuống hết đi, đánh ba mươi… Ừm, kế tiếp đều dựa theo lời Thư Phi tỷ tỷ mà làm đi, trí nhớ của bổn cung không tốt, lúc này đã quên tỷ tỷ nói gì đó…”
“Tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?”
Nói xong, Thư Phi lập tức cảm giác có một bàn tay khác đặt ở trên bàn tay mình, bị một bàn tay lạnh lẽo hơn bao trùm.
Nàng ta nâng mắt lên, lập tức đối diện với đôi mắt vô hại của Quý Phi.
“…”
Thư Phi gian nan mở miệng, “Không, sẽ không… Quý Phi nương nương khách sáo rồi.”
Mọi người: “!!!!!”
Vốn dĩ mọi người cho rằng kê cao gối mà ngủ, chỉ cần có Tề Quý Nhân sẽ không cần sợ bản thân gặp vạ lớn! Ai biết, ai ngờ rằng…
Một câu này của Quý Phi, vậy mà muốn tận diệt các nàng!!
“Thất thần làm gì?”
Quý Phi vừa lòng dời khỏi tầm mắt nhìn Thư Phi, phát giác bọn họ vẫn chưa động đậy, dịu dàng hỏi: “Chưa ăn cơm sao? Muốn bổn cung thêm cơm cho các ngươi hay không?”
“!!!”
Cuối cùng bọn thị vệ bất chấp thứ khác, trực tiếp xông lên áp mấy người phi tần.
“!!!Ngu Đại, ngươi có bệnh à!! Ta chưa nói cái gì!!!”
Một phi tần vô tội bị lan đến chửi ầm lên.
Chỉ thấy Quý Phi có nhan sắc tuyệt đẹp cười một cái.
Nói: “Không phải bây giờ ngươi đang mắng ta à?”
Phi tử kia: Ta #@¥!!!
“…”
Thư Phi không có lời nào để nói.
Tuy rằng Ngu Đại chưa nói quá nhiều lời nói tàn nhẫn nhưng mà… Cả người cảm giác đều không giống nhau.
“Thư Phi tỷ tỷ sẽ không trách ta biến tiệc thưởng thức hoa sen của ngươi thành như vậy chứ?”
Xử lý xong mấy người này, trên mặt Ngu Đại không những không có thần sắc đắc ý, còn tràn đầy bất an.
Mu bàn tay Ngu Đại đặt ở trên bàn tay Thư Phi cử động.
Nàng nắm lấy tay Thư phi từng chút một, trong cặp mắt hoa đào kia quấn quanh vài phần tình ý như có như không.
Cơ thể Ngu Đại hơi hơi nhích lại gần phía Thư Phi.
Thư phi thở nhẹ, ánh mắt trong khoảng thời gian ngắn không biết nhìn đi nơi nào. Thẳng đến khi hơi thở lãnh hương trên người này dần dần di chuyển trước chóp mũi, theo máu nàng ta chảy về phía ngũ tạng lục phủ…
Đột nhiên Thư Phi mới hoàn hồn!
Quý Phi không hổ là Quý Phi…
Chỉ cần một ánh mắt, một động tác, nàng ta cũng nhịn không được… Xuất thần.
Tại giờ phút này Thư Phi rất tin tưởng, không hề nghi ngờ mị lực của Ngu Đại có thể đạt được đế vương yêu chiều lâu như vậy.
“… Không, sẽ không.”
Thư Phi cũng không dám coi khinh vị Quý Phi nương nương này nữa: “Là các nàng không hiểu chuyện, làm phiền hứng thú của Quý Phi. Tại sao ta trách ngươi được chứ.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Ngu Đại cười như không cười liếc mắt nhìn Thư phi một cái, mới chậm rì rì thu hồi tay.
Nàng được tiểu muội nâng đứng lên, đi về phía hồ hoa sen.
Mới đầu nhìn dị quốc hoa sen thì thấy không khác gì so với bổn quốc, dáng vẻ lớn nhỏ đều nhìn không ra tới.
“An muội muội cảm thấy này hoa sen như thế nào nha.”
An Quý Nhân vừa rồi vẫn luôn im lặng, cho nên may mắn thoát nạn.
Lúc này nàng ta đang an an tĩnh tĩnh ngồi ở trong một góc nhỏ, sợ dính dáng đến mấy chuyện lung tung rối loạn này.
Cố tình, không muốn cái gì tới nhất thì nó tới càng nhanh.
Quý Phi nhẹ giọng điểm danh An Quý Nhân. An Quý Nhân không thể giả vờ như không nghe thấy được.
Đình hóng gió lớn như vậy, trừ phi nàng ta biến mất tại chỗ.