Chiêu Thánh Đế còn nói: “Trong lòng quả nhân đã có kế hoạch. Trong yến tiệc sinh nhật của mình, mẫu hậu nên vui vẻ mới đúng, không cần ưu phiền vì những việc vặt này.”
“…”
Thái Hậu đặt thật mạnh chiếc đũa lên trên bàn.
Trung ương đại điện đã sớm đã vang lên tiếng nhạc đàn sáo. Tiếng động của bà ta tuy rằng không nhỏ nhưng phi tần ngồi ở vị trí xa thì nghe không thấy.
Ngu Đại nghe thấy rõ ràng. Dù sao nàng vẫn luôn đặt lực chú ý của mình ở trên hai người này. Nếu nàng không nghe thấy thì nói hệ thống phát sóng trực tiếp.
Quần chúng ăn dưa như Ngu Quý Phi đã vào chỗ ngồi.
“Hoàng đế nếu không muốn ai gia tức giận thì đừng nuông chiều Quý Phi nữa! Con nhìn dáng vẻ kệch cỡm kia của nàng đi!”
Thái Hậu chỉ chuyện Ngu Đại ăn uống rất ít.
Ngu Đại:… Meo meo meo?
Ta tiết kiệm lương thực cho bà còn không tốt sao!! Ấm ức quá! Nhất định lát nữa phải tìm chồng khóc lóc kể lể thôi.
Chiêu Thánh Đế nghe Thái Hậu nói xong, nhìn về phía Ngu Đại. Đúng lúc hắn thấy Ngu Đại đang dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt viên cho vào miệng, giống như phản bác Thái Hậu: Ta không làm ra vẻ khi ăn cơm đâu! Ngươi xem! Ta ăn miếng thịt viên lớn như vậy!!
“…”
Chiêu Thánh Đế bị suy nghĩ này của bản thân chọc cho đáy mắt tràn đầy ý cười, khóe môi cũng khẽ nhếch.
“… Hoàng đế?”
Mãi vẫn không được thấy Chiêu Thánh Đế đáp lại, giọng điệu Thái Hậu bình tĩnh hơn, nghi hoặc gọi một tiếng.
“Không sao, ngốc chút mới đáng yêu.”
Thái Hậu: “???” Không phải ai gia đang nói nàng làm ra vẻ sao??!!
Thái Hậu còn muốn nói gì đó, nhưng Chiêu Thánh Đế không muốn trả lời tiếp.
Hắn tùy ý nâng chén lên chúc mừng Thái Hậu: “Chúc mẫu hậu sinh nhật vui sướng, vạn thọ vô cương.”
“…”
Thái Hậu chỉ có thể không cam lòng bỏ qua đề tài về Ngu Đại.
Mỗi lần đều như thế này.
Bà ta mới vừa nói vài câu không tốt về Ngu Đại thì hoàng đế sẽ không kiên nhẫn ý bảo bà ta có thể đổi đề tài.
Khiến bà ta không dám nói thêm câu nào nữa.
Tuy rằng Chiêu Thánh Đế là vãn bối, vẫn là đứa trẻ choai choai ở trước mặt bà ta, nhưng… Khí chất uy nghiêm giống như trời sinh này khiến người ta không dám lỗ mãng.
“Nói đến vạn thọ vô cương.”
Thái Hậu uống lên ly rượu chúc mừng của Chiêu Thánh Đế, nói: “Thư Phi vẽ cho ai gia một bộ tranh Vạn Thọ Vô Cương, hoàng đế có muốn nhìn thử hay không?”
Chiêu Thánh Đế mở miệng: “Xem thử đi.”
Thái Hậu nhân cơ hội lại nói: “Thư Phi không chỉ có tính cách dịu dàng hiền lành, tay nghề còn tốt, đọc cũng nhiều sách. So với một số phi tử không biết chữ, văn hóa thấp thật đúng là khá hơn nhiều. Bức tranh Vạn Thọ Vô Cương đó nàng vẽ gần ba tháng, có thể thấy được nàng là một đứa trẻ vô cùng có hiếu tâm.”
“Hoàng đế à, con nhìn dung mạo của Thư Phi đi, có phải con cũng cảm thấy nàng là một mỹ nhân hay không? Lúc Thư Phi vừa mới vào cung, con cũng từng thích nàng. Hiện giờ con cũng nên gặp nàng nhiều hơn nhỉ?”
“…” Chiêu Thánh Đế hừ cười, lắc lắc ly rượu trong tay, không nói gì.
Thái Hậu đành phải nói người lấy bức tranh Vạn Thọ Vô Cương của Thư Phi ra cho mọi người nhìn xem.
Chiêu Thánh Đế nhìn về phía Ngu Đại.
Hắn đã sớm phát hiện nàng đang nghe lén, chỉ là hắn không quan tâm thôi.
Dâng tặng lễ vật vốn nên dựa theo phân vị từ trên xuống dưới. Lúc này Thái Hậu tự mình điểm danh Thư Phi, là hoàn toàn không cho Ngu Đại mặt mũi.
Rõ ràng nói cho Ngu Đại, ở trong lòng Thái Hậu, Thư Phi càng thích hợp làm chủ lục cung này, càng xứng đáng lấy Phượng Ấn hơn so với Ngu Đại.
Đại Nhi của quả nhân, thật sự không ngại sao?
Chiêu Thánh Đế lười nhác chống ở ghế trên, híp nửa mắt nhìn xuống Quý Phi đang chuyên tâm ăn gì đó ở phía dưới.