Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 147: Tạm hoãn, người đàn ông tầng bốn



Đạo Sẹo bị hắn lấy lòng, khoái chí cười ha hả,:" Được, đợi chút nữa đại ca lại cho ngươi thêm ít nước thánh. Lại nói đến nghi thức kia, ngươi tới trước làm trước, cũng làm tên tiểu huynh đệ đáng yêu phía sau học tập chút, miễn cho chốc nữa lại không biết tốt xấu."

Nói xong lời này, Đạo Sẹo dạng to hai chân, mười mấy hai mươi tên phía sau cũng đồng loạt làm theo.

Nam Tầm há miệng thở dốc, mẹ nó..... đây là muốn.....

Gã tân nhân kia cũng thực tự giác, quỳ xuống, tay chân tự động bò qua háng của Đao Sẹo và đàn em hắn.

Mỗi lần gã tân nhân kia bò qua một người, gã phía sau sẽ tự động phun lên đầu hắn một bãi nước bọt.

Chờ đến khi gã bò qua hết hơn hai mười người,một thân tù nhân trên người đã thảm đến mức không thể nhìn.

Nam Tầm xem đến nhíu mày.

Làm xong hai nghi thức này, vẫn chưa tính là xong, Đao Sẹo quay lại hỏi đám huynh đệ phía sau:" Có thấy hứng thú không?"

Đàn em phía sau hắn đều đồng loạt lắc đầu, một tên nhanh nhảu nói:" Đao ca, tên này lớn lên xấu quá, bọn em thật sự ăn không nổi."

Nói xong, gã ta còn đánh mắt cười hắc hắc nhìn về phía Nam Tầm, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.

Đao Sẹo trừng mắt nhìn hắn:" Nhìn bộ dạng không có tiền đồ của ngươi đi, bất quá tên tiểu tử này đúng là đẹp hơn gấp trăm lần so với ngục hoa khu A ta nha, đúng là trời sinh đã là vưu vật *, nhưng ta cảnh báo trước, trước khi lão tử động tay vào, cấm đứa nào cũng không được động tay động chân nghe chưa? Nếu không, cũng đừng trách lão tử không nể tình huynh đệ."

* vưu vật: chỉ người có vẻ đẹp hiếm thấy.

Mấy tên phía sau đều không cam lòng nhưng chỉ có thế cúi đầu gật gật,:" Đao ca nói cái gì thì chính là cái đấy."

Đao Sẹo chuyển dời ánh mắt, dừng lại trên người Nam Tầm.

Tô Mặc Bạch vốn dĩ cũng là nam nhân yêu thích vận động, tuy rằng không có một thân cơ bắp, nhưng thân thể lại thập phần rắn chắc, cao tầm 1,78, thân mình thon dài, chân dài thẳng tắp, lại kết hợp với khuôn mặt soái khí bức người, phía trước lại cố tình để tóc mái rũ xuống lười biếng, nhưng cũng không che khuất hết đôi mắt sạch sẽ kia, cãi mũi đặc biệt tinh xảo, môi mỏng phiếm hồng lúc nào cũng câu lên một tia cười nhạt.

Nam Tầm cũng phải công nhận tên Tô Mặc Bạch này đúng là vưu vật, đặc biệt là đối với mấy kẻ có sở thích đặc biệt nào đó.

Đao Sẹo hiếm lắm mới sinh ra lòng trắc ẩn, nói:" Thôi, đại ca thấy ngươi cũng tội, màn thứ nhất coi như bỏ qua đi, ngươi đến đây, chỉ cần chui xong, về sau ngươi chính là người của đại ca."

Những tên đang xem náo nhiệt xung quanh sau khi nghe thấy lời này, tấm tắc chậc lưỡi.

Hiếm thấy hiếm thấy, tên âm ngoan độc ác có thù tất báo như Đao Sẹo cự nhiên cũng có thời điểm thương hoa tiếc ngọc.

Bọn họ tại sao lại không sinh ra có khuôn mặt đẹp nha?

Đỗ Phan xem náo nhiệt ở tầng hai cũng vội vàng nhắc nhở:" Tiểu Lục, Đao ca đã nói vậy thì ngươi cũng mau chóng làm đi a, bằng không tý nữa lại chọc Đao ca mất hứng."

Nam Tầm đột nhiên cười một tiếng.

Khuôn mặt Tô Mặc Bạch khi cười là câu người nhất, khoé miệng cong lên, mắt híp lại, vừa thanh thuần lại xen lẫn chút tà mị.

Nam Tầm chậm rì rì tiến lên phía trước, đến trước mặt Đao Sẹo, hơi hơi nheo mắt lại.

Xung quanh bắt đầu ồn ào,:" Chui! chui! Tiểu tử ngươi mau chóng chui đi nha ha ha ha......"

Đột nhiên một màn ồn nào náo nhiệt bỗng chốc im bặt như tờ.

Cốp, cốp, cốp.

Âm thanh giày gõ trên mặt đất, từng chút từng chút, cực kỳ có quy luật.

Rõ ràng chỉ là giày vải bình thường lại có thể khiến cho con nhà người ta cảm giác như âm thanh của giày da tinh xảo.

Mọi người đều đồng loạt nín thở, thở cũng dám thở mạnh, lén lút nhìn trộm vị nam nhân xuất hiện trên hành lang tầng bốn kia.

Ngay cả đám Đao Sẹo cũng không dám tiếp tục phát ra tiếng động, thập phần cung kính mà chờ người nọ đi xa.

Nam Tầm không khỏi ngầng đầu lên nhìn, nhưng cũng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mờ ảo của người kia.

Hắn chậm rãi bước từng bước từng bước trên hành lang, đám người xem náo nhiệt trên tầng bốn cũng tự động tách ra tạo một lối riêng, nếu không phải tầng bốn quá cao, Nam Tầm nghi ngờ bọn họ có phải muốn lập tức nhảy xuống dưới?

Người đàn ông kia một tay đút túi quần, không nhanh không chậm bước qua đám người náo nhiệt xung quanh, chân dài thẳng tắp của hắn tuỳ tiện cũng có thể đi nhanh gấp hai lần người thường, nhưng lại cố tình bước thật chậm, thoạt nhìn bừa bãi lại nhàn nhã.

Nếu không phải trước đó xác nhận bản thân thật sự bị tống vào trại giam khu A này, Nam Tầm còn tưởng hắn đang trình diễn thời trang chứ, tuy rằng không thấy rõ mặt, nhưng từ bóng dáng kia có thể đoán được, khuôn mặt nhất định sẽ không tệ.

Một tay cắm ở túi quân kia bởi vì cổ áo hơi hơi xắn lên, nên có thể nhìn thấy rõ một nửa cánh tay hắn, da thịt bóng loáng màu đồng, cơ bắp thập phần rắn chắc, đường cong rõ ràng, cơ hồ có thể thấy rõ màu xanh nhạt nhạt của gân xanh nổi lên.

Mọi người tuy rằng đến nhìn hắn nhưng cũng chỉ là lén lút, khổ sở không chịu nổi, nhưng Nam Tầm lại không rõ lắm tình hình nơi đây, cho nên vẫn thản nhiên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên tầng bốn.

Thoáng một chút, gã đàn ông kia bỗng nhiên quay nghiêng mặt, một đôi mắt sắc bén dừng lại trên người Nam Tầm.

Nhưng cũng chỉ lướt qua, rất mau sau đó liền xê dịch ánh mắt, xoay người tiếp tục bước tiếp.

Nam Tầm từ trong mắt hắn có thể nhìn thấy sự đĩnh đạc từng trải, sau đó cũng nhìn theo phương hướng hắn đi.

Hây, lại là toilet nha.

Bệnh tâm thần, còn không phải chỉ là đi toilet thôi sao, làm cô còn tưởng hắn làm việc gì đại sự lắm!

Nhưng hình như là việc đại sự với đám người ở khu A này, bọn họ vẫn giữ nguyên tư thế bất động mà chờ đợi như vậy, nghi thức chào đón người mới cũng vì thế mà tạm hoãn.

Không khí đột nhiên an tĩnh đến lạ thường, ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, thần sắc nghiêm trang, thẳng đến khi trong toilet truyền đến tiếng nước xôn xao, thần kinh của mọi người lại đột nhiên trở nên căng thẳng.

Lúc sau, tiếng bước chân chậm rãi lại vang lên.

Lần này người đàn ông kia đi hướng đối diện với Nam Tầm, cô cuối cùng cũng thấy được mặt hắn, tuy nhiên có lẽ do góc độ nên chỉ có thể trông thấy một bên sườn mặt của hắn.

Đỉnh mày sắc bén, mũi rất thẳng, môi mỏng bạc tình, cằm khẽ nhếch, hoàn toàn là dáng vẻ duy ngã độc tôn*.

* duy ngã độc tôn: dáng vẻ cao ngạo, trong mắt chỉ có bản thân là nhất.

Hắn đi đến nửa đường đột nhiên dừng lại, khẽ xoay người, môi mỏng hơi hơi hướng lên, nhàn nhạt phun ra một câu,:" Các ngươi, tuỳ ý."

Thanh âm trầm thấp mà có lực, chính là loại âm thanh uy nghiêm của kẻ sinh ra làm bậc đế vương, làm cho mọi người theo bản năng mà thuần phục hắn.

Chờ đến khi bóng dáng người nọ hoàn toàn biến mất sau hành lang, mọi người mới nhất loạt thở một hơi.

Nhìn phản ứng xung quanh Nam Tầm có thể rút ra một kết luận:" Người này nhất định rất trâu bò, rất có địa vị."

Cả đám kêu gào lợi hại như vậy, mà thấy hắn đều như chuột thấy mèo, kể cả tên to con như Đao Sẹo, tuy rằng bề ngoài vẫn cật lực duy trì bộ dạng trấn tĩnh, nhưng Nam Tầm vẫn đọc được trong mắt hắn ta xuất hiện một tia sợ hãi, mà còn là loại sợ hãi đến từ xương tuỷ.

Đao Sẹo rất sợ người đàn ông này.

Không chỉ Đao Sẹo, phải nói là toàn bộ khu A này đều sợ hắn.

" Đao ca, hình như lúc nãy Diêm La Vương muốn chúng ta tiếp tục?" Tên đàn em đứng sau lưng Đao Sẹo mở miệng, bạo gan phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch.

Đao Sẹo lấy lại tinh thần, đắc ý cười to một tiếng, " Tên tiểu tư kia quả nhiên chọc tới Diêm La Vương, người như hắn, một câu vô nghĩa đều sẽ không nói, vừa rồi cự nhiên nói muốn ta tuỳ ý."

Nam Tầm thần sắc hơi đổi.

Diêm La Vương?

Chính là người đàn ông Triệu Đôi muốn cô tiếp cận, Diêm La?

Cô cho rằng người này nhất định cũng là kẻ to con như Đao Sẹo, nào ngờ.....

Hắn cùng tưởng tưởng của cô hoàn toàn không giống nhau, quá không giống nhau.

Bất quá, cô khi nào chọc tới người này rồi?

Nam Tầm đột nhiên nhớ tới việc gì đó, hình như trong nhà ăn vừa rồi...

Không thể nào, cô cùng lắm cũng chỉ quay lưng lại ăn cơm với hắn, ghế còn không dám ngồi đàng hoàng, như vậy cũng có thể ghi hận sao?