Nam Tầm cứ ngẩn ra nhìn sao trời hồi lâu, nhìn đến chẳng hề chớp mắt.
Tiểu Bát khá lo lắng, nó cũng không sợ bị đập thành bánh nhân thịt nữa, khẽ rón rén nhảy tới bên người cô, dùng móng vuốt nhỏ chọc chọc: "Thân ái, ngươi không sao chứ? Thực ra ta cũng hiểu được... Hai ~"
Con người có ai có thể vô tình, hơn nữa đó còn là anh trai đại boss đào tim đào phổi đối tốt với Nam Tầm, bộ dáng đại boss lúc Nam Tầm chết trông thật khổ sở.
Nam Tầm thu lại tầm mắt nhìn sao trời, đảo mắt rơi trên người Tiểu Bát.
Cô nhẹ nhàng sờ đầu Tiểu Bát, vẻ mặt rất nghiêm túc: "Tiểu Bát, cám ơn ngươi."
Tiểu Bát nghe được hai chữ "cám ơn", nhất thời cảm thấy cả người như lâng lâng, nói: "Nếu không thì ta đưa ngươi đến thế giới nào đó nghỉ phép đi, cho ngươi nghỉ một năm nhé? Trong lúc này, chúng ta mặc kệ đại boss, mặc kệ giá trị ác niệm. Ngươi có thể chơi thoải mái một hồi, tùy tiện thả bay chính mình, dù OOC cũng không sao."
Lần này Nam Tầm cảm động thực sự, lập tức nói: "Tiểu Bát, ngươi thật là con thú thú tốt nhất thiên hạ. Hừm, vậy chúng ta đi đến nơi nào có non xanh nước biếc, không khí trong lành đi. Tỷ hy vọng thân phận mình có thể ngồi chờ cơm đưa đến mồm, địa vị không mất cao quý nhưng đừng cao cao tại thượng. Thân phận rất cao sẽ không thân dân, tỷ sẽ rất cô đơn. Còn có dân số đừng quá chen chúc, nếu lần này tỷ đi nghỉ phép, đương nhiên phải đến nơi ít người mới được. À đúng rồi, tỷ là nhan khống hardcore nha, nhớ tìm cho tỷ một túi da thật đẹp. Lần này ngươi cũng đừng tính sai giới tính, tỷ cũng không muốn làm đàn ông thêm lần nữa đâu. Còn có Tiểu Bát, lần này tốt nhất là xuyên vào nữ hán tử, tỷ sợ nhất thời không đổi được thuộc tính đàn ông..."
Tiểu Bát trực tiếp nổi khùng: "Mẹ nó, ngươi xong chưa!"
Cho ngươi một cái gậy, ngươi đúng là tiện đà trèo lên, thật mẹ nó tức chết thú.
Mặc dù có rất nhiều lúc Tiểu Bát không đáng tin, nhưng nó là một con thú thú biết nói thành tín. Đồng ý với Nam Tầm rồi, nó bắt đầu nghiêm túc sưu tầm trong đầu, một lát sau, nó vui vẻ kêu to: "Ta đã nghĩ ra rồi!"
Hai mắt Nam Tầm sáng ngời: "Tiểu Bát, tất cả yêu cầu của ta đều được thỏa mãn sao?"
Tiểu Bát kiêu ngạo hừ hừ: "Không thì sao, đó là một thế giới cực kỳ tốt đẹp. Đi! Ngươi ở trong không gian sao trời lâu như vậy cũng rất nhàm chán, vậy ta đưa ngươi đi thế giới kia chơi đi!"
Tiểu Bát nói đi là đi, linh hồn vừa vặn vẹo, Nam Tầm đã đến thế giới mà Tiểu Bát gọi là tốt đẹp kia.
Thời điểm Nam Tầm mở mắt, cô phát hiện mình đang ở trong một hang động, bởi vì bốn phía đều là vách đá. Trên vách đá có treo một tấm da thú màu trắng đẹp đẽ, Nam Tầm đánh giá nửa ngày cũng không nhìn ra là da con gì.
Cô đang ngồi trên một tấm da thú có đốm đen lấm tấm, phía dưới da thú còn trải ít cỏ khô. Bên cạnh cô có một cái lá cây rất to, trên đó bày những thứ trái cây xanh xanh đỏ đỏ cô chưa từng gặp.
Phản ứng đầu tiên của Nam Tầm là nghĩ rằng mình vừa xuyên đến thế giới võ hiệp gì đó, cô bị đuổi giết, sau đó chạy trốn một mình tới trong hang động. Nhưng rất nhanh cô liền cảm thấy không ổn, rõ ràng hang động này có dấu vết người ở, vì da thú trên tường nhất định là do tay thợ săn nào săn được. Cho nên cô bị tay thợ săn nào cứu rồi hả?
Có điều tại sao thợ săn lại ở trong hang đá nha? Vì cảm thấy trong này vừa an toàn lại mát mẻ sao?
Nhưng lập tức Nam Tầm sẽ không hơi sức đâu mà suy nghĩ nhiều, bởi vì một cảm giác mát lạnh kéo tới, làm cô cúi đầu xuống nhìn theo bản năng.
Vừa nhìn, cô lập tức hét to.
Đờ mờ a a a, vì cái lông gì mà nửa người trên của cô lại không mặc quần áo? Cô vừa cúi đầu là thấy được đồi núi trập trùng của mình, a a a a!
Tiểu Bát bị tiếng thét chói tai của cô làm sợ hết hồn: "Gì vậy thân ái, có thỏa mãn túi da này ta tìm cho ngươi không? Ngươi nhìn mà xem, vóc người thật tốt nha!"
"Tiểu Bát! Ngươi không thể nhìn a a, ngươi là đực!" Nam Tầm tan vỡ đến độ ung não, kéo lấy da thú màu trắng trên tường bao lấy ngực mình.
Tiểu Bát đang muốn nói cái gì, đúng lúc này ngoài hang đá truyền đến một trận tiếng bước chân, ba người phụ nữ đã chạy tới.
Nam Tầm vừa thấy ba người phụ nữ thì lập tức trợn trừng mắt. Mấy người này đều có làn da màu vàng sẫm pha đen, trông rất to lớn, ước chừng phải cao từ 1m75 đến 1m8, cả nửa người trên đều ở trần, sóng lớn mãnh liệt! Mà trọng điểm nửa người dưới của những người đó thì quấn một tấm da thú mỏng, hai chân trống trơn không xỏ giày.
Nam Tầm bỗng mờ mịt.
Đờ mờ, không phải chứ.
Xã - hội - nguyên - thủy?
Ba người phụ nữ liếc nhìn nhau, một người tiến lên huyên thuyên một đống với Nam Tầm. Nam Tầm vốn tưởng rằng mình nghe không hiểu, nhưng không ngờ những câu này lại được tự động phiên dịch trong đầu cô.
"A Khê, cô không sao chứ? Có phải đói bụng rồi không?" Người phụ nữ kia hỏi.
Nam Tầm đang muốn dùng ngôn ngữ nơi này trả lời không phải, nào ngờ Tiểu Bát bỗng gào to: "Thân ái, ngươi không thể trả lời! Cơ thể này mấy hôm trước vừa bị đụng đầu, đã biến thành kẻ ngu si."
Nam Tầm:...
Mấy người phụ nữ to lớn tự động lý giải vẻ mặt ngây ngốc của Nam Tầm thành sự ngu dại, không khỏi thở dài.
Ba người phụ nữ kia lại ra ngoài một chuyến, chỉ chốc lát sau đã mang một lá cây tràn đầy hoa quả vào đây.
Người phụ nữ đặt trái cây xuống bên người Nam Tầm liền ra ngoài làm việc.
"Tiểu Bát à, ha hả, xã hội nguyên thủy? Đây chính là thế giới tốt đẹp mà ngươi nói?" Nam Tầm thật mệt lòng. Bắt cô phải khỏa thân chạy cùng một đám dã nhân, cô không làm được nha. Cô còn biết xấu hổ có được không?
Giọng Tiểu Bát nhỏ xuống: "Không phải ngươi nói muốn tìm nơi non xanh nước biếc, không khí trong lành sao? Đây chính là xã hội viễn cổ ở đại lục dị thế, không khí tươi mát khỏi phải nói!
Còn có nha, tất cả mọi người ở thế giới này đều rất vạm vỡ đấy, ngươi có biểu hiện như đàn ông, người khác cũng sẽ không dùng ánh mắt kì thị nhìn ngươi. Hơn nữa không phải ngươi muốn thế giới ít dân số sao, thế giới viễn cổ này chỉ có mấy bộ lạc to to nhỏ nhỏ, mỗi bộ lạc chỉ từ mấy chục đến mấy trăm người, tuyệt đối thỏa mãn yêu cầu của ngươi. À đúng rồi, ngươi còn là con gái tộc trưởng cơ, còn là cô gái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, thân phận cũng không tệ lắm phải không?"
Nam Tầm nghiến răng ken két, mệt lòng cầm lấy một quả gì đó lên ăn, răng rắc, ăn cũng ngon thật.
Thân thể này tên gọi A Khê, là con gái tộc trưởng bộ lạc này. Tộc trưởng còn có hai người con trai cùng cha khác mẹ với cô, một người ra ngoài săn bắn đã bị thú hoang cắn chết, một người khác là dũng sĩ nổi danh trong bộ lạc, tên A Thạch.
Cả đời tộc trưởng có ba người phụ nữ, mà mẹ của A Khê, cũng là a mẫu theo ngôn ngữ của họ, thời trẻ đã bị bệnh tật đoạt đi tính mạng.
A Khê không phải người làm người khác thích, có thể vì cô được nuông chiều từ bé. Vốn trong loại thế giới viễn cổ thế này, đám đàn ông đều phải ra ngoài săn bắn, đám phụ nữ thì phải kết nhóm đi hái trái cây, hoặc là làm những việc khác. Thế nhưng A Khê ỷ vào mình là con gái tộc trưởng mà chẳng thèm làm bất cứ thứ gì, trái lại lại xúi giục mấy người yêu mến cô dẫn cô ra ngoài chơi. Kết quả mấy người gặp phải sói răng nanh, trong lúc đánh nhau, A Khê bị đập vào tảng đá khiến đầu óc choáng váng.
"Tiểu Bát, có phải ta nên tìm cơ hội đập đầu lần nữa cho hết choáng váng không?" Nam Tầm hỏi.